Tống Ngộ An miễn cưỡng mỉm cười, trên gương mặt tái nhợt bình thường có thêm vài phần sợ hãi và chua xót: “Ba mẹ, con...”
Âm thanh của anh ta suy yếu vô lực, giống như là người bệnh lâu ngày, cơ thể vẫn không tốt.
Kỷ Nhã lập tức đau lòng, theo bản năng hỏi một câu: “Có phải tim lại không thoải mái hay không?”
Tống Ngộ An vừa gật đầu, lại lập tức lắc đầu: “Không sao.”
Tống Ngộ An bị bệnh tim, cũng không phải loại trị liệu quá mức nghiêm trọng, mấy năm nay trị liệu, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, ngẫu nhiên chạy nhảy cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là lúc này, anh ta nhất định phải làm cho bọn họ đau lòng.
Quả nhiên, anh vừa nói xong, Kỷ Nhã càng thêm đau lòng, muốn tiến lên đỡ anh: “Đứa nhỏ này, con khó chịu cứ nói thẳng đi? Lúc trước không phải đều trực tiếp nói mình đau sao?”
Tống Ngộ An cao thỏm nhìn thím ấy, lẩm bẩm nói: “Bởi vì con muốn mẹ đau lòng con, như vậy sẽ không nỡ đuổi con ra ngoài.”
Anh ta vừa nói thế, mọi người đều hơi sững sờ.
Kỷ Nhã cũng cho rằng mình nghe lầm, thím ấy kinh ngạc nhìn về phía Tống Ngộ An.
Song người nói điều này vẫn tỏ vẻ ngây thơ, còn giải thích: “Con chỉ lừa mẹ thôi, trái tim con rất tốt, không cử động mạnh thì cho đến bây giờ sẽ không khó chịu!”
“Vậy trước đó thì sao.” Kỷ Nhã theo bản năng nghĩ đến chuyện đau lòng lúc trước anh.
Tống Ngộ An vẻ mặt càng thêm sợ hãi, lại không tự chủ được nói: “Đó không phải là vì không muốn nghe bà lải nhải sao? Phiền c.h.ế.t đi được, trong nhà cũng không phải không có tiền, thế mà luôn luyến tiếc, một chút tiền cũng không cho tôi, khẳng định đã sớm hoài nghi tôi không phải con ruột, ngần tiền cả hai đều để lại cho con ruột của bà có phải không?”
“Tống Ngộ An!” Tống Hoài Cẩn xanh mặt rống lên một tiếng.
Sắc mặt Kỷ Nhã cũng cực kỳ khó coi, buông tay anh ta ra, giống như nhìn người xa lạ.
Mà hai nhà Tống, Kỷ đều lắc đầu, bác cả Tống trầm giọng nói: “Thằng ba, đứa nhỏ Thanh Hàm này mới là con ruột của chú, chú cũng đừng bỏ cái lớn chọn cái nhỏ?”
“Quả nhiên long sinh long, phượng sinh phượng, con của chuột biết đục lỗ.” Kỷ Học Tập luôn luôn ghét Tống Ngộ An cười nhạo một tiếng.
Là một con cháu nhà họ Kỷ, trước đây cậu ấy cũng là đối tượng bị Tống Ngộ An ghét bỏ.
Lúc này mọi người đều biết anh ta không thích hợp, kẻ ngốc cũng sẽ không nói như vậy, nhưng tất cả mọi người đều không nghiên cứu sâu, ngược lại nhìn chằm chằm những lời anh ta nói, càng chán ghét anh ta không thôi.
Tống Ngộ An cảm thấy mình có thể trúng tà, hai chân nhũn ra muốn chạy, nhưng mới xoay người, liền nghe thấy lời của Kỷ Học Tập Kỳ, anh ta nhất thời lại tức giận nói: “Mày chỉ là một người nghèo túng, luôn đến mượn danh vơ vét gì đó, giờ có tư cách gì nói tao?”
“Dù thế nào tao cũng là được nhà họ Tống nuôi lớn, bọn họ tuyệt đối không nỡ vứt bỏ tình cảm nhiều năm như vậy.”