Cố Thừa An liếc em họ: “Em còn khá tự hào nhỉ, đồng chí Cố Thừa Huệ.”
Nói xong, anh quay người về phòng, đóng sầm cửa lại, đồng thời mang theo cả căn phòng tối om.
Cô gái thường xuất hiện trong giấc mơ đột nhiên xuất hiện trước mắt, trái tim vốn bình lặng lại gợn sóng, Cố Thừa An nắm chặt tay, nằm trở lại giường.
*
Ngày sinh nhật mười tám tuổi của Tô Nhân, nhà họ Tô mời ba bàn tiệc ở nhà.
Cả nhà họ Cố và những người bạn mà Tô Nhân quen biết ở khu gia đình đều đến chung vui.
Ba bàn tiệc được tiêu diệt sạch sẽ, Tô Nhân nhận được rất nhiều quà sinh nhật, ông bà nội tặng, bố mẹ tặng, ông bà nội Cố và bố mẹ Cố Thừa An tặng, những người bạn khác cũng tặng không ít.
Chỉ có một người không có bất kỳ biểu hiện gì.
Tô Nhân lén liếc Cố Thừa An, nghĩ thầm người này đúng là giận dai thật.
Cả ngày náo nhiệt, khi màn đêm buông xuống, Tô Nhân lê dép về phòng, ngẩn người nhìn trăng ngoài cửa sổ.
Ánh trăng mờ ảo trong màn đêm đen như mực phủ lên mặt đất một lớp áo choàng màu xám bạc, trôi nổi trên không trung những luồng sáng.
Tô Nhân nhớ đến bài hát đó, nghe lâu rồi đã có thể ngân nga.
Cô khẽ hát bài hát tình yêu mà mình chưa từng trải qua: “Anh hỏi em yêu anh bao nhiêu, em yêu anh bao nhiêu phần...”
Cô gái mười tám tuổi đối với tình yêu còn mơ hồ nhưng lại đắm chìm trong những bài hát tình yêu tuyệt vời, vì thế mà rung động.
Sự rung động đi kèm với tiếng đá ném vào cửa sổ, tiếng hát của Tô Nhân dừng lại, đôi mắt trong veo như nước mùa thu nhìn chằm chằm vào cửa sổ, như không dám tin.
Cô đã lâu không nghe thấy âm thanh này, kể từ khi Cố Thừa An biết cô là đối tượng hôn ước thời thơ ấu, anh chưa bao giờ đến nữa.
Cạch.
Lại một tiếng giòn tan, Tô Nhân tận mắt nhìn thấy viên đá nhỏ đập vào cửa sổ, rồi rơi xuống, không thấy đâu nữa.
Cô vui mừng sáng mắt, mở tung cửa sổ, thò đầu nhìn xuống.
Cũng như lần đầu tiên, dưới lầu trong sân có một người đàn ông cao lớn đứng khoanh tay, đang ngẩng đầu nhìn mình.
Tiếng bước chân dồn dập từ trên lầu lan xuống sân, Tô Nhân chạy đến dừng trước mặt Cố Thừa An, cười tươi như hoa: “Sao anh lại đến đây?”
Cô thầm mong đợi, không biết anh có tặng quà cho mình không.
Tô Nhân không phải thèm thuồng một món quà, chỉ là cô cảm thấy với mối quan hệ của hai người, anh nên tặng cô một món quà.
Nhưng trên đời này có vẻ như không có gì là nên cả, Tô Nhân cũng không hiểu rõ, chỉ là theo trái tim mình, cô khao khát nhận được quà của Cố Thừa An.
Đáng tiếc, đôi tay đút túi của Cố Thừa An trống rỗng nhưng Tô Nhân nhìn anh, vẫn thấy vui mừng.
Cố Thừa An phát hiện Tô Nhân ban đêm lại biến thành chú thỏ nhỏ, luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, anh nhàn nhạt mở miệng: “Em mười tám tuổi rồi.”
Tô Nhân gật đầu, trong lòng có chút vui mừng.
“Nói xem, em muốn tìm đối tượng như thế nào?”
Tô Nhân không ngờ anh đột nhiên hỏi đến chuyện này, đôi mắt sáng lấp lánh trong nháy mắt chuyển sang nghi hoặc.
Cố Thừa An cảm thấy người này có vẻ đã quên mất lời nói lúc trước, mười tám tuổi hãy tính đến chuyện đối tượng.
Anh lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Dưới ánh trăng, Tô Nhân vô thức nhớ đến lời Cố Thừa An nói hôm đó, liền trả lời ngược lại anh: “Không được lùn, không được béo, không được là đồ bỏ đi.”
Cố Thừa An bị chú thỏ nhỏ chọc cho ngứa ngáy trong lòng, hiển nhiên cũng nhớ đến lời mình thuận miệng nói hôm đó, khẽ chậc một tiếng, vẫn nhìn Tô Nhân.
Tô Nhân bị anh nhìn đến căng thẳng, lập tức bổ sung: “Vậy thì cao, đẹp trai, có tiền đồ.”
Lần này, người đàn ông trước mặt có vẻ hài lòng với câu trả lời này.
Anh cong môi cười, đường nét hàm dưới sắc bén cũng vì nụ cười mà dịu đi không ít: “Đồng chí Tô Nhân, không phải là anh sao?”
Đôi mắt hạnh của Tô Nhân hơi tròn, trái tim đập thình thịch, có vẻ như đã hiểu, có vẻ như lại chưa hiểu, chỉ lặng lẽ dùng đôi mắt đẹp của mình để nhìn trộm anh.
Chỉ là khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Tô Nhân lại đột ngột cúi đầu, trái tim đập nhanh hơn.
Cố Thừa An lấy một cuộn băng từ trong túi quần ra, đưa cho cô: “Này, quà sinh nhật của em.”
Tô Nhân cố gắng kìm nén trái tim đang loạn nhịp, vui mừng nhận lấy cuộn băng nhưng dòng chữ quen thuộc trên đó khiến cô ngẩn người.
“ ‘Ánh trắng nói hộ lòng tôi’ em đã nghe rồi.” Quà sinh nhật mà lại là cuộn băng đã nghe rồi, Tô Nhân tưởng sẽ là một cuộn băng chưa nghe.
Cố Thừa An nhướng mày: “Không giống nhau.”
Tô Nhân cúi đầu lật xem cuộn băng, rõ ràng là giống nhau, chỗ nào cũng giống nhau, cho đến khi... trong tầm mắt xuất hiện một vầng trăng khuyết, ngay bên dưới tên bài hát, được vẽ bằng bút chì.
Cô ngẩng đầu nhìn Cố Thừa An, hóa ra, anh đã tặng cô một vầng trăng.
Ánh trăng nói hộ lòng tôi...
HOÀN