Ông nội Tô trìu mến nhìn cháu gái: “Không vội, Nhân Nhân còn mấy tháng nữa là tròn mười tám, đợi tròn mười tám rồi hãy nói.”
Tô Nhân gật đầu, phụ họa một tiếng mới qua được cửa ải.
Còn hai tháng nữa là đến sinh nhật mười tám tuổi của mình, Tô Nhân có chút mong đợi, đợi đến mười tám tuổi dường như là đại diện cho việc mình đã trưởng thành, là người lớn rồi.
Đợi đến khi trưởng thành, những chuyện cần suy nghĩ sẽ nhiều hơn.
Gió nhẹ đầu thu khẽ thổi động rèm cửa, cô dựa vào bên cửa sổ nhìn sân nhà xanh mướt dần chuyển sang màu vàng, mùa hè qua đi, mùa thu vàng đang từ từ đến.
Chỉ là người trước kia rất thích trèo tường đến tìm mình đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tô Nhân và những người bạn quen biết đi chơi, Lý Niệm Quân, Hà Tùng Linh, còn có em họ của Cố Thừa An là Cố Thừa Huệ.
Vài cô gái có chung sở thích, thường nói cười vui vẻ. Trên đường tình cờ gặp anh trai của Hà Tùng Linh, Tô Nhân luôn là người đầu tiên trong đám đông nhìn thấy Cố Thừa An cao lớn.
Từ khi hai người giải trừ hôn ước thời thơ ấu, mọi người cũng không trêu chọc họ nữa, lại vì Tô Nhân và Hà Tùng Linh, Lý Niệm Quân chơi thân, mọi người đều coi cô như chị em gái.
Tô Nhân phát hiện mọi người đều rất thân thiện nhiệt tình, chỉ trừ Cố Thừa An.
Người này lạnh lùng kỳ lạ, trước kia nói không sao, kết quả nhìn thấy mình thì chẳng có biểu cảm gì, thường xuyên cau có, hoàn toàn không giống với lúc trước trèo tường tìm mình.
Cố Thừa An trước kia giống như một con ch.ó sói hơi hung dữ nhưng khi mượn băng cát-sét thì lại giống như một chú chó lớn thân thiện.
Cố Thừa An bây giờ giống như một con sói lạnh lùng, không nhiệt tình chút nào, mỗi lần gặp mình đều đặc biệt lễ phép, tiến thoái có độ, ngay cả Lý Niệm Quân cũng nói, chưa từng thấy anh lịch sự với ai như vậy.
Tô Nhân thở dài trong lòng, có chút buồn bực, người này chắc chắn là đang giận mình.
Một tháng trước sinh nhật mười tám tuổi của Tô Nhân, cô bị Cố Thừa Huệ kéo tay đi dọa anh họ của cô ấy.
“Anh họ mình chắc chắn vẫn chưa tỉnh, chúng ta đi dọa anh ấy!” Cố Thừa Huệ vỗ cửa phòng anh họ, đợi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, liền ra hiệu cho Tô Nhân, bảo cô trốn vào bên tường.
Cố Thừa Huệ và anh họ rất thân, chuẩn bị để Tô Nhân mới đến dọa anh ấy, mình làm chim sẻ sau lưng, sẵn sàng ứng cứu.
Tô Nhân nghĩ thầm, Cố Thừa An này nhìn qua không giống người có thể bị dọa nhưng cô cũng ngoan ngoãn đứng sát tường, đợi tiếng mở cửa vang lên, cô há miệng phát ra tiếng “Hê.” rồi tiến lại gần, chuẩn bị dọa Cố Thừa An nhưng cô vội vàng quá, lao tới mạnh quá, lại đ.â.m sầm vào Cố Thừa An đang đi ra mở cửa.
Cố Thừa An nắm chặt lấy cổ tay Tô Nhân, kéo cô về phía mình, cứu Tô Nhân khỏi cảnh mặt đối mặt với mặt đất.
Tóc anh hơi rối, từng sợi rõ ràng, đen nhánh và cứng, nhìn thấy dáng vẻ hoảng hồn của con cáo nhỏ, anh khẽ cười: “Em còn định dọa anh với cái gan này sao?”
Tô Nhân mím môi im lặng, ngược lại còn bị anh dọa sợ, đôi mắt sâu thẳm hơn vì vừa mới ngủ dậy nhìn cô, Tô Nhân như ngừng đập một nhịp.
Đặc biệt là làn da ở cổ tay nóng ran.
Cô dùng chút sức giãy thoát khỏi sự trói buộc, thấy Cố Thừa Huệ đến “nhậnb tội”, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh họ, là em bảo chị Nhân Nhân dọa anh đấy.”