Cố Thừa An không nhận, hai tay vẫn đút túi, chỉ chuyển tầm mắt từ lọ thuốc sang khuôn mặt cô gái, người này không biết khóe mắt mình dính chút đất, vẫn cứ thế nhìn anh với khuôn mặt lem luốc: “Cô bôi cho tôi đi, tôi không nhìn thấy.”
Tô Nhân lập tức cau mày, người này thật biết mở lời, cô lắc đầu từ chối: “Anh dùng tay sờ rồi bôi đi, bôi đại khái là được rồi. Chúng ta không thân không quen, tôi không tiện bôi cho anh.”
Cố Thừa An cảm thấy lời này có chút quen tai, tai hơi ngứa, anh ta giơ tay chạm vào, nhìn cô gái nhỏ cảnh giác tiếp tục ném mồi nhử: “Anh còn có băng cát-xét.”
Tô Nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, dường như hiểu được ý tứ ngoài lời của anh, cô tự mình giúp anh bôi thuốc đỏ thì có thể mượn được băng cát-xét.
“Thật không? Là bài hát khác sao?”
“Ừ, hay hơn lần trước, tên là Ánh răng nói hộ lòng tôi.”
Tô Nhân nghe vậy thì có chút mơ hồ, hôm nay ngủ trưa cô toàn mơ, trong mơ toàn là nhạc buồn.
Còn ‘Trăng nói hộ lòng tôi’ nghe tên thôi đã thấy rất hay.
Nghĩ đến đây, cô căng khuôn mặt trắng nõn, nghiêm túc gật đầu: “Mọi người đều ở trong khu gia thuộc, cũng chính là đồng chí cách mạng, giúp đỡ lẫn nhau là nên làm, tôi giúp anh bôi.”
Cố Thừa An nghe cô nói giọng giòn tan, vẻ mặt nghiêm túc tự thuyết phục mình, không khỏi cong môi, một cơn đau nhói truyền đến.
Tăm bông được thấm thuốc đỏ, cũng đổi màu, được thoa đều lên vết thương của Cố Thừa An.
Tô Nhân vừa bôi vừa xác nhận lại: “Anh sẽ cho tôi mượn băng cát-xét chứ.”
“Ừ.” Cố Thừa An khẽ ngâm nga một tiếng có chút hưởng thụ, không phải tác dụng của thuốc đỏ, mà là động tác của cô gái này rất nhẹ nhàng, như gió xuân thổi qua, thoang thoảng hương hoa nhài, khiến trái tim trở nên mềm mại.
Anh ta lại hỏi cô: “Này, cô tên gì?”
Tô Nhân đang duỗi tay dùng tăm bông bôi thuốc lên vết thương ở sống mũi cho anh, trong lòng vẫn thầm lẩm bẩm, trách anh ta không có việc gì lại cao như vậy, nghe vậy không nghĩ ngợi gì: “Không nói cho anh biết.”
Chỉ là người đàn ông này đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng của cô, đôi đồng tử đen láy như có ma lực, khiến Tô Nhân run lên trong lòng, lặng lẽ dời mắt đi, tập trung nhìn vào sống mũi cao thẳng của anh ta
“Vậy cô bao nhiêu tuổi?” Cố Thừa An không mấy để ý, nhàn nhã ngồi trên ghế gỗ, mặc cho cô gái đứng bên cạnh bôi thuốc cho mình.
“Dù sao cũng nhỏ hơn anh.” Tô Nhân chê anh nói nhiều.
“Sao cô biết tôi lớn hơn cô?”
“Nhìn là biết, không thể nào anh chưa thành niên được.”
“Ồ.” Cố Thừa An cong môi: “Em chưa thành niên.”
Tô Nhân mười bảy tuổi mím chặt môi không nói gì nữa.
Vặn chặt nắp lọ thuốc đỏ cất đi, Tô Nhân nóng lòng đòi phần thưởng của mình: “Anh mang băng cát-xét chưa? Cho em mượn nhanh đi.”
Cố Thừa An phát hiện đôi mắt sáng lấp lánh của cô nhìn mình, nghĩ đến băng cát-xét.
“Không mang, ở nhà anh.”
“Vậy anh về lấy nhanh đi.” Cô vẫy tay giục anh.
Từ đây đến nhà cô chỉ mất vài phút đi bộ, Cố Thừa An đi một lượt về một lượt không quá mười phút, anh nhìn ánh mắt mong chờ của cô trong màn đêm, những lời định nói đã nuốt trở lại.
“Tối mai anh mang đến cho em, đợi anh.”
Tô Nhân kinh ngạc nhìn người đàn ông thất hứa này xoay người trèo tường ra ngoài, thân hình nhanh nhẹn, nhíu mày nhìn bóng lưng anh.
Người này thật đáng ghét, vậy mà còn bắt cô đợi!
...
“Anh hỏi em yêu anh bao nhiêu, em yêu anh bao nhiêu phần...”
Nhưng đến đêm hôm sau, khi màn đêm đen như mực, Tô Nhân lặng lẽ đi ra sân, ôm chiếc radio nghe băng cát-xét mới mà người này mang đến, nghe giọng hát dịu dàng quyến rũ, trong lòng quyết định tha thứ cho anh.
Trăng đại diện lòng tôi hay quá, cô đợi một ngày là xứng đáng.