Ngoài cửa vẫn có tiếng Tân Mộng Kỳ ồn ào, Cố Thừa An giả vờ không nghe thấy, đắp chăn ôm máy thu thanh nghe nhạc buồn, cho đến khi ngoài cửa cuối cùng cũng yên tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh không biết phải từ chối Tân Mộng Kỳ bao nhiêu lần thì cô ta mới có thể tránh xa mình.
Đến giờ ăn tối, ông nội bảo Cố Thừa An đến nhà họ Tô thăm hỏi nhưng Cố Thừa An chỉ vào vết thương của mình, lý trực khí tráng nói: “Ông nội, ông xem bộ dạng này của cháu thì làm sao có thể gặp người ta được, để không làm mất mặt ông, cháu vẫn nên dưỡng thương xong rồi hãy đi.”
Ông nội làm sao không biết suy nghĩ của anh, tìm cớ thì đúng là một bộ, trừng mắt định mắng nhưng đứa cháu trai trẻ khỏe chạy nhanh, trong nháy mắt đã ra ngoài.
Cố Thừa An ra khỏi nhà, trong lòng buồn bực, luôn cảm thấy dạo gần đây không có chuyện gì tốt. Hôn ước đột ngột đến thật phiền phức, Tôn Chính Nghĩa bọn họ cũng đáng ghét, còn một đống chuyện lộn xộn, anh vô định đi về phía trước, đi mãi rồi dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn lên cây ngô đồng ở tầng hai, qua kẽ lá có thể mơ hồ nhìn thấy một ô cửa sổ.
Gió đêm mùa hè thổi lá cây xào xạc, khi anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cửa sổ, anh nhớ đến tiếng đóng cửa sổ mà anh đã nghe thấy vào đêm trước đó.
Trong sân có tiếng động không nhỏ, Cố Thừa An nín thở lắng nghe, nghe ra đó là giọng nói quen thuộc vừa trong trẻo vừa mềm mại.
Anh áp sát vào tường sân, hướng vào trong gọi: “Này.”
Vừa mở miệng đã phát hiện ra mình căn bản không biết tên cô gái đó.
Tô Nhân đang trồng hoa trong sân, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói hơi trầm và quen thuộc khiến cô nhớ đến băng cát-xét và vết thương.
“Tôi không tên...”
“Vậy cô tên gì?”
Tô Nhân: “...”
Cô tiếp tục cúi đầu trồng hoa, không thèm để ý đến nữa.
Hai người đối thoại qua bức tường gạch đỏ, bên trong nhất thời không còn động tĩnh, Cố Thừa An nhếch môi, lùi lại mấy bước, chân đạp lên tường, hai tay chống lên tường, nhẹ nhàng lật người qua.
Tô Nhân cứ thế kinh ngạc nhìn người đàn ông từ trên trời rơi xuống, giống như một con đại bàng dang cánh, đôi môi đỏ của cô hơi hé mở, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Hai tay cô vẫn còn dính đất, có lẽ là do cô chà xát lên má nên khóe mắt bên phải có chút vết đất, cứ thế nhìn anh với khuôn mặt lem luốc.
“Anh, anh vào đây làm gì?” Cô đặc biệt nhìn chằm chằm vào khóe miệng của người đàn ông, vẫn còn hơi đỏ, vết thương ở sống mũi có vẻ đã nhạt đi.
“Trò chuyện với cô một chút chứ sao.” Cố Thừa An cũng cảm thấy buồn cười, từ khi nào anh lại trèo tường nhà người khác.
Nhưng, trèo rồi thì trèo.
“Cô trồng hoa à?”
Tô Nhân gật đầu, trong lòng không ngừng giằng xé giữa việc người này là người tốt hay kẻ xấu nên cô cũng đáp lại một cách hờ hững.
“Nhà cô có thuốc đỏ không?” Cố Thừa An không có gì để nói, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu đen nhánh của cô gái hỏi.
Tô Nhân hiểu ý, người này muốn bôi chút thuốc nhưng cô không hiểu, nhà anh không có thuốc đỏ sao? Còn phải trèo tường sang nhà cô mượn?
Nhìn lại vết thương của anh khá đáng thương, cuối cùng Tô Nhân gật đầu: “Anh đợi một chút.”
Rửa tay rồi quay lại phòng lấy thuốc đỏ, Tô Nhân một lần nữa quay lại sân, đưa tay đưa lọ thuốc đỏ cho anh: “Đây.”