Nói xong thì ông lắc đầu, vừa cười vừa nói: "Tôi thấy người tên Quách Đại Vi kia sợ là chưa thấy dáng vẻ tức giận đánh người của thanh niên trí thức Nhan. Nếu anh ta thấy rồi mà vẫn đuổi theo như vậy thì tôi cũng xem như anh ta là hảo hán."
Quy Hồng Anh xùy một tiếng, nói: "Ham mê nhan sắc thôi, còn hảo hán gì chứ. Thật là làm mất mặt từ hảo hán này."
"Đúng, bà nói đúng."
Đội trưởng Hùng cười ha hả, nói: "Tôi thấy anh ta có thể làm ra chuyện như thế này thì chính là thiếu đòn. Ba mẹ thanh niên trí thức Nhan nói hai ngày nay sẽ thu dọn đồ đã đến nông trường. Tôi thấy bà muốn dọn dẹp hay giải quyết bọn họ thì đều được, vẫn phải đối mặt mà. Hay là cứ như vậy đi, chuyện này nếu tôi gọi thẳng cho bí thư Chung hay đội trưởng Triệu mà không thông qua thanh niên trí thức Nhan đều có vẻ không phù hợp. Nghe nói tối mai bọn họ sẽ đính hôn, nếu bà có thời gian thì sáng mai đến tìm thanh niên trí thức Nhan một chuyến, tâm sự với cô ấy, nghe ý của cô ấy xem sao nhé?"
Quy Hồng Anh nghe ông nói như vậy thì trầm mặt xuống. Một lát sau bà gật đầu, nói: "Để buổi trưa tôi đi tìm cô ấy một chuyến."
Nói chuyện với cô ấy, xác nhận lại vài chuyện. Sau đó bà nhất định phải tìm Nhan Đông Hà và Triệu Lan Trân nói chuyện đàng hoàng.
****
Đại hội xét xử hôm nay khiến mọi người chịu đả kích không nhỏ... Nhất là chuyện Nhan Hoan ra tay đánh người rất lưu loát.
Bên chỗ trưởng tiểu học buổi sáng còn một tiết, nhưng tâm trạng Tiểu Thạch Đầu kích động như vây, sao còn muốn quay về lớp chứ? Nhưng cô Lương ở bên cạnh ép buộc, Tiểu Thạch Đầu đi lòng vòng rồi nói với cô Lương: "Cô Lương, chuyện hôm nay náo nhiệt như vậy chắc chắn sẽ có lời đồn đến chỗ chú Triệu. Nếu những người kia nói không rõ ràng thì không phải để chú Triệu lo lắng c.h.ế.t sao? Dù sao bây giờ chúng ta về thì cũng đã muộn, cô xin phép cho em nghỉ để em đến chỗ chú Triệu báo tin nhé?"
Tiểu Thạch Đầu mở miệng gọi chú Triệu thì một lúc sau Lương Tuyết Cầm mới hiểu được, chú Triệu trong miệng cậu bé là Triệu Thành Tích.
Cô ấy nhíu mày, nghĩ đến chuyện hôm nay nếu để người khác nói cho Triệu Thành Tích thì không biết sẽ thành hình dạng gì.
Cô ấy cúi đầu nhìn Tiểu Thạch Đầu, nói: "Vậy em biết nói như thế nào với đội trưởng Triệu sao?"
Tiểu Thạch Đầu vỗ bộ n.g.ự.c nhỏ, nói: "Biết chứ, sao em lại không biết nói như thế nào chứ? Trong nông trường đồn đại mấy lời nói xấu chị Nhan, mà những người đồn đại là người ghen ghét chị Nhan, hoặc là người đàn ông thích chị Nhan cố tình tạo tin đồn. Lúc này thì những người đó đã bị bắt hết rồi."
Khóe miệng Lương Tuyết Cầm giật giật, vì cái gì mà nói là toàn bộ bị bắt rồi chứ. Nhưng cô ấy vẫn gật đầu, nói: "Được rồi, vậy em mau đi đi. Nhưng..."
Tiểu Thạch Đầu vừa được cô ấy cho phép, đang định chạy đi thì cô ấy túm thằng bé lại. Cô ấy nói: "Liêu Tiểu Lỗi, em gọi đội trưởng Triệu là gì?"
"Chú Triệu ạ."
Tiểu Thạch Đầu bị túm lại có hơi khó hiểu.
Lương Tuyết Cầm nói: "Liêu Tiểu Lỗi, thanh niên trí thức Nhan sắp đính hôn với đội trưởng Triệu. Em gọi thanh niên trí thức Nhan là chị thì sao có thể gọi đội trưởng Triệu là chú được chứ?"
Tiểu Thạch Đầu sững sờ, nói: "Vậy đổi lại thành gì ạ?"
Lương Tuyết Cầm cười nói: "Vậy thì em đi hỏi đội trưởng Triệu thử đi."
"Dạ."
Tiểu Thạch Đầu cảm thấy đây là chuyện nhỏ, Lương Tuyết Cầm vừa bỏ tay xuống thì cậu đáp lời, sau đó nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu.
Đúng thật là chạy rất nhanh.
Lương Tuyết Cầm nhìn thấy trước mặt mình trống rỗng thì đột nhiên nở nụ cười. Trong nhất thời cô ấy cảm thấy sảng khoái, ngẩng đầu nhìn về phương xa. Cô ấy thầm nghĩ, thực ra đưa mắt nhìn thì cảnh tuyết ở nông trường cũng không tệ lắm... Loại cảm giác này rất giống như mấy năm trước cô ấy vừa mới đến đây.
Lại nói về Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu làm như những gì nói với Lương Tuyết Cầm, thằng bé không về nhà mà chạy thẳng đến chỗ làm việc của đội công trình, đến phòng làm việc của chú Triệu của nó.
Tâm trạng của thằng bé quá kích động, thực sự cần được chia sẻ với chú Triệu một chút. Sau khi vọt vào văn phòng của Triệu Thành Tích thì nó hét to lên một tiếng anh Triệu.
Triệu Thành Tích đang chỉnh sửa hình ảnh, may mà anh bình tĩnh, nghe được tiếng cửa vang lên, lại thêm Tiểu Thạch Đầu này hét to thì việc trên tay cũng khựng lại, cầm bút chắc chắn.
Anh ngẩng đầu nhìn Tiểu Thạch Đầu, nói: "Sao lại điên như vậy hả? Chuyện gì?"
Còn nữa, gọi như vậy là sao chứ? Anh cũng xem như là nhìn Tiểu Thạch Đầu sinh ra, từ lúc thằng bé biết nói đã gọi là chú Triệu. Anh Triệu là cái khỉ gì vậy?
"Chú Triệu."
Triệu Thành Tích vừa để ý đến cái này thì trong vô thức Tiểu Thạch Đầu lại đổi lại. Thằng bé khó nén được sự hưng phấn, nói: "Chú Triệu, chị Nhan đánh, đạp tên cái gì đó Tôn, à Tôn Hữu Cương kia nằm trên đất, lúc bọn cháu đi vẫn không dậy được, mặt còn sưng như đầu heo."
Triệu Thành Tích: ???