Bởi vì giọng Quy Hồng Anh dịu lại thì Quy Hồng Mai lại bốc hỏa. Bà ta lầm bầm: "Sao là không trêu chọc chứ? Chị nhìn A Chí nhà em..."
"Đó là vì A Chí đứng núi này trông núi nọ, si tâm vọng tưởng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Cơn giận mà Quy Hồng Anh khó khăn lắm mới đè xuống lại xông thẳng lên. Bà lớn tiếng nói: "Chính em cũng nói người ta vốn đã chướng mắt A Chí, không thèm quan tâm đến nó. Là A Chí chơi đùa lung tung, con gái người ta không tố hai người tội lưu manh đã là tốt lắm rồi, em còn treo cái hồ ly tinh bên miệng. Cái gì mà cưới vào cửa thì không có ngày nào yên... Sao em không nói may mắn vì cô ấy chưa đ.ấ.m nóc nhà em, đ.ấ.m thủng nóc nhà em luôn."
Quy Hồng Anh thực sự là càng nói càng tức, lại quay qua nhìn về phía Tiền Chí đột nhiên bị mắng mà cúi đầu. Bà nói: "Em nhìn đi, A Chí biến thành như vậy là do em chiều quen. Tự em xem con trai mình là cục vàng quý giá, muốn giày xéo con gái nhà người ta như thế nào làm giày xéo như vậy. Em cho rằng em là ai, em là ai hả?"
Nói xong thì bà thực sự là tức đến không chịu nổi, không muốn để ý đến hai mẹ con kia, quay người không nói tiếng nào mà bỏ đi.
Quy Hồng Mai bị mắng đến trợn mắt há mồm. Sau đó thấy chị mình cứ như vậy mà bỏ đi thì mới trút giận lên con trai mình: "Con nhìn đi, con nhìn đi, còn trách chúng ta sao? Chẳng lẽ mấy câu mẹ nói không phải thật sao? Nữ quỷ dạ xoa như vậy ai mà dám lấy chứ?"
Nhưng lúc này Tiền Chí cũng không quan tâm đến bà ta, quay người im lặng bỏ đi.
Quy Hồng Mai: ...
Quy Hồng Mai thực sự là tức đến mức đau tim đau phổi.
*****
Bởi vì em gái và cháu trai mình, cũng vì cuộc gặp với Nhan Hoan nên Quy Hồng Anh xử lý được chuyện lớn như vậy mà một chút vui vẻ cũng không có. Về đến nhà lửa giận của bà cũng đã vơi bớt, nhưng trong lòng lại trầm xuống. Bà không muốn nhắc đến chuyện này. Nhưng đội trưởng Hùng lại có chuyện muốn nói.
Chuyện về lời đồn Nhan Hoan có quan hệ nam nữ bừa bãi xem như tạm thời điều tra rõ ràng. Nhưng chuyện bên ba mẹ cô vẫn chưa được giải quyết.
Ông không về văn phòng. Dù sao cũng sắp đến giờ ăn trưa nên ông về thẳng nhà. Sau khi về đến nhà ông nói với Quy Hồng Anh: "Chuyện của thành phố Thanh Châu chúng ta không rõ, nhưng Quách Đại Vi kia có thể làm ra chuyện như mua chuộc Tôn Hữu Cương, đứng sau thao túng những lời đồn đại ép bức thanh niên trí thức Nhan thì có thể thấy nhân phẩm của anh ta như thế nào. Loại người như vậy thì mặc kệ điều kiện tốt như thế nào, thì cũng chắc chắn không phải một mối hôn sự tốt. Nhưng bên kia là ba mẹ ruột của thanh niên trí thức Nhan, bọn họ luôn mồm nhận Quách Đại Vi kia là con rể, muốn tôi điện thoại cho lãnh đạo của đội trưởng Triệu ngăn cản đội trưởng Triệu và thanh niên trí thức Nhan đính hôn... Chuyện này cũng cần phải giải quyết."
Tâm trạng của Quy Hồng Anh không tốt, đang ngồi trước bàn uống một ngụm trà Khổ Đinh điều hòa tâm trạng. Nhưng lúc này đội trưởng Hùng nhắc đến cái gì mà Quách Đại Vi, cái gì mà ba mẹ ruột nhận Quách Đại Vi làm con rể thì cảm xúc vốn chưa được đè xuống lại trào lên.
Bà ném chén trà lên bàn, mắng: "Ba mẹ ở xã hội xưa bán con gái cũng là ba mẹ, ba mẹ ở trong sơn thôn gả con gái cho người thọt, người điên để cho con trai kết hôn cũng là ba mẹ. Loại người không xem con cái là người, mà xem như công cụ để sai khiến, đến tôi còn có thể vả cho một bạt tai. Giải quyết? Giải quyết cái gì chứ?"
Đội trưởng Hùng giật nảy mình. Vợ mình như thế này là sao chứ hả? Bị thanh niên trí thức Nhan kia lây bệnh rồi sao? Mặc dù bình thường tính tình của bà không phải hiền dịu, nhưng vẫn rất lý trí, đâu thể vì chuyện bên ngoài mà nổi giận ra như vậy chứ?
Làm sao ông biết được Quy Hồng Anh tức giận không phải là chỉ vì chuyện này. Mà bà còn giận cả chính mình, vì quyết định sai lầm năm đó của mình. ... Bà khó có thể tưởng tưởng được. Nếu Nhan Hoan không phải Nhan Hoan mạnh mẽ như bây giờ, rơi vào tay ba mẹ như vậy thì sợ đã bị ép đến vụn xương cũng không còn. Nghĩ đến đây rồi nhớ lại năm đó bà tự tay giao đứa bé đáng yêu xinh đẹp như vậy cho Nhan Quế Phân thì tim bà như bị cái gì đ.â.m cho đau đớn.
Bình thường đội trưởng Hùng ở bên ngoài luôn chú ý hình tượng, nói chuyện nghiêm trang, không hề bất công. Nhưng vợ thực sự tức giận, ở nhà dỗ vợ là một chuyện khác. Ông bị Quy Hồng Anh bộc phát sự giận dữ làm cho giật mình, lập tức cười nói: "Bà giận như vậy làm gì? Thực sự là ba mẹ như vậy đến đây thì bạt tai đuổi đi là được. Đây cũng là một cách giải quyết, không phải sao?"