Dứt lời lại lắc đầu: "Sinh viên này, quả thật là quá khoa trương và quá ngạo mạn rồi. Tính cách của cô ta thế này, nếu cô không chèn ép một chút thì sau này chắc chắn sẽ gặp chuyện lớn hơn thế này nữa cho xem."
Vẻ mặt của cô Diêu lập tức đen lại.
Bà ấy mím môi, nói: "Sự thật thế nào thì chính là như thế ấy. Chiếc váy đó vốn là do bạn học Nhan Hoan này làm ra. Rút lại sao, nếu thật sự muốn rút lại thì cũng nên rút của Lương Đông Thủy, sao lại phải rút của Nhan Hoan? Chỉ bởi vì tác phẩm của Lương Đông Thủy là tác phẩm sự thi còn tác phẩm của Nhan Hoan chỉ dùng để hỗ trợ triển lãm thì cô ấy phải chắp tay nhường thiết kế của mình cho người khác à? Trong giới thiết kế thời trang của chúng ta cũng không hề có nguyên tắc như thế!"
Câu đầu tiên đã chặn miệng của người giáo sư đó.
"Nhưng mà Lương Đông Thủy cũng không có cố ý sao chép!"
Người giác sư già dừng một chút rồi nói: "Vì tình hình chung, không nên để cho Nhan Hoan nhượng bộ một chút sao?"
"Sự thật chính là sự thật, nguyên tắc chính là nguyên tắc."
Cô Diêu nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Nếu như lần này mà nhường thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn."
Nếu lần này mà Nhan Hoan chú ý đến cái gọi là tình hình chung thì Lương Đông Thủy có thể dựa vào điểm số của chiếc váy mùa hè đó để đoạt giải nhất.
Sau đó lại trải qua hàng loạt những thủ đoạn tuyên truyền và hoạt động của thương hiệu MV, vậy thì tất cả những thiết kế được gom góp đó đều sẽ trở thành thiết kế của Lương Đông Thủy và cũng là của thương hiệu MV.
Sự chán ghét hiện lên trong ánh mắt của cô Diêu.
Nhưng bà ấy hoàn toàn không muốn giải thích những thứ này với người giáo sư già ngồi đối diện.
Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.
Người lớn tuổi sẽ không có khả năng dễ dàng thay đổi tư tưởng và nguyên tắc của bản thân.
Một tiếng "Cạch" vang lên, có người mở cửa bước vào.
Là Nhan Hoan.
Cô mỉm cười, nói: "Giáo sư, nghe nói thầy đang biên soạn một quyển sách về trang phục và văn hóa truyền thống. Lúc trước cô Diêu có bảo em giúp thầy hiệu đính nên em có cơ hội xem thử, trong đó có một chỗ viết về sự khác nhau trong văn hóa của Trung Quốc và phương Tây, thế nên trong cách thể hiện trên trang phục cũng có những chỗ khác nhau. Em cảm thấy phần đó vô cùng phù hợp với cuốn sách mới của cô Diêu, hơn nữa, nhất định sẽ làm cho nội dung trong cuốn sách mới của cô Diêu trở nên phong phú hơn một chút. Dù sao em có cảm giác, phần nội dung đó trong sách của thầy không quan trọng, có cắt bỏ cũng không sao, không bằng cứ cắt bỏ đi, sau đó để cho cô Diêu của chúng ta dùng được không? Như thế không chỉ tiết kiệm được sức lực của cô Diêu mà còn rất có ích trong việc đánh giá khen thưởng cho cuốn sách mới của cô Diêu nữa. Dù sao thì chuyện này cũng không mấy ảnh hưởng gì đến thầy, không phải như thế sẽ vẹn cả đôi đường, còn có thể đem về nhiều danh dự và vinh quang cho khoa hay sao?"
Khi người giáo sư già nghe xong mấy câu này thì tức đến mức râu cũng dựng cả lên, cũng càng thêm không thích sự vô lễ, trơ tráo và phô trương của Nhan Hoan, tức giận gõ bàn: "Em nói chuyện với tôi kiểu gì thế hả? Quyển sách do tôi viết là quyển sách do tôi viết, cái gì mà không có ảnh hưởng gì đến tôi thì cắt đi rồi đem cho cô Diêu sử dụng chứ, sinh viên này..."
"Vậy là được rồi."
Nhan Hoan nhún vai, cắt đứt lời ông ta đang nói, nói: "Thầy cũng biết là những thứ mà thầy viết không thể vì đưa cho cô Diêu sẽ có hiệu quả tốt hơn và cũng có ảnh hưởng tốt hơn đối với trường thì phải đưa cho cô Diêu sử dụng được. Thiết kế của em, tác phẩm của em, sao phải đưa cho Lương Đông Thủy, hay phải rút lại vì những lý do mà thầy đã nói chứ? Huống chi, thầy nói chuyện này không có ảnh hưởng gì đến em, nhưng em cảm thấy chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đối với em!"
Ảnh hưởng cô kiếm tiền đó!
Người giáo sư già:...
Già mồm át lẽ phải mà, đúng là già mồm át lẽ phải mà, người sinh viên này quả thực vừa vô lễ vừa ngang ngược!
Ông ta vô cùng tức giận quay đầu lại nhìn Diêu Thanh Uyển một cái, thế nhưng phát hiện biểu cảm của Diêu Thanh Uyển lúc này khác hẳn với khuôn mặt lạnh nhạt khi nãy, vậy mà lại mỉm cười, bày ra vẻ mặt vui mừng!
Hai cô trò này!
Người giáo sư già tức không chịu nổi, quay đầu đi, không muốn để ý đến hai người cô trò trước mặt này nữa!
Dù thế nào đi nữa, cũng không cần phải để ý xem người khác nghĩ gì, Nhan Hoan quay về với thu hoạch tràn trề.
Tất cả mọi người đều biết tin cô giành được giải cao trong cuộc thi thiết kế thời trang toàn quốc, trong khoảng thời gian ngắn, người muốn chúc mừng thì đến chúc mừng, muốn thăm hỏi thì đến thăm hỏi, còn có những người muốn hóng chuyện cũng đến hóng chuyện. Tóm lại rất nhiều người đến nhà tìm cô.