{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 317

Mỹ Nhân Xinh đẹp đã Trở Về

Nhật Lịch Thu Quý 947 Chữ 13/03/2025 00:04:19

Cô đang khoác cánh tay Triệu Thành Tích rời đi, nhưng đi ra bên ngoài sân sau này đều là người đến người đi, Nhan Hoan vẫn rất tự giác rút tay ra khỏi cánh tay anh rồi quay đầu nhìn anh.

Khuôn mặt của Triệu Thành Tích căng thẳng, không chỉ khuôn mặt căng thẳng mà vừa rồi Nhan Hoan khoác cánh tay anh, đương nhiên cũng biết lúc này cơ thể anh cũng đang căng thẳng.

Lời nói vừa rồi của họ Lương kia rốt cuộc cũng ảnh hưởng đôi chút đến anh.

Họ Lương kia thật sự quá xấu xa.

Nhan Hoan hận đến nghiến răng.

Uổng công trước đây cô còn cảm thấy cô ta chỉ quá tham vọng, một lòng một dạ muốn ra nước ngoài đến mê muội.

Cô biết trước đây rất nhiều người đã gặp phải một số trắc trở, rất khó khăn để tiến lên phía trước nên một lòng một dạ muốn ra nước ngoài.

Mỗi người đều có khát vọng của riêng mình, điều này cũng không có gì. ... Nhưng ngấm ngầm mưu tính với người ta không thành lại thẹn quá hóa giận, rồi chia rẽ quan hệ vợ chồng của người khác, đây nhất định là không muốn thấy người khác tốt, đúng là xấu xa!

Cũng chính vì cô và anh đã kết hôn hai năm nên lòng tin và tình cảm giữa hai người đều không thể so với lúc ban đầu, chỉ cần cô dỗ dành sẽ không đến nỗi ảnh hưởng quan hệ của hai người.

Nhưng chỉ cần giữa hai người thiếu đi một chút tin tưởng, không biết chừng đã bị cô ta khiêu khích thành công.

Hoặc, ít nhất là gây ra một vết nứt.

Nếu lần này cô đoạt giải thường sẽ có cơ hội ra nước ngoài tham quan học tập... Có lẽ anh sẽ không vui khi cô đi, nếu cô kiên trì thì vết nứt sẽ càng ngày càng lớn... Ôi chao, có thể mục đích của họ Lương kia chính là điều này.

Thật là quá xấu xa!

Cô kéo tay anh, nũng nịu nói: "Chúng ta về thôi."

Triệu Thành Tích nhìn cô, nói: "Vì sao? Không phải em rất bận ư?"

Đây không phải là biết rõ còn cố hỏi sao.

Nhan Hoan cười nói: "Đại hội không yêu cầu những người dự thi phải tham gia triển lãm, huống hồ chúng ta đã ở đây cả buổi sáng, người nên gặp đều đã gặp, tình hình thế nào cũng biết cả... Anh không thấy rất nhiều người rõ ràng là người của đại viện quân khu của quân trưởng Kiều đấy ư, ai ai cũng đến xem có phải em là mặt xanh nanh vàng hay không, em không muốn ở lại nơi này để họ quan sát và soi mói giống như một con khỉ đột, nên đi thôi, đợi qua hai hôm nữa sẽ không có gì thú vị để xem thì anh lại đến cùng em để xem kỹ các tác phẩm của người khác."

Triệu Thành Tích thấy cô thật sự muốn rời đi, thì mới gật đầu.

Triệu Thành Cương biết em trai và em dâu mình cần, nên đặc biệt cho anh mượn xe của mình, vì thế hai người đi về cũng thuận tiện, lái xe về khách sạn mất khoảng hai mươi phút.

Về đến khách sạn mặt của Triệu Thành Tích vẫn căng thẳng.

Về phòng Triệu Thành Tích cởi áo khoác, Nhan Hoan đi lên ôm anh.

Anh dừng lại, nhìn cô và nói: "Em chột dạ cái gì?"

Nhan Hoan: ...

Cô hừ khẽ, rất ngông nghênh nói: "Em có chột dạ gì đâu? Không phải em thấy anh không vui, muốn dỗ anh đây sao? Ơ kìa, anh sẽ không thật sự tin vào lời nói của người phụ nữ xấu xa kia đấy chứ?"

Tay của Triệu Thành Tích thoáng dừng lại, nhìn kỹ cô, sau đó đưa tay kéo cô ra rồi tiếp tục cởi áo khoác treo lên móc áo, thấy cô giương mắt nhìn mình mới đi qua đưa tay cởi áo khoác giúp cô, một tay nắm cổ tay cổ, một tay treo áo khoác lên móc áo, rồi quay đầu lại nhìn cô và nói: "Anh không tin cô ta, em muốn nói gì thì nói đi."

Đương nhiên anh sẽ không tin vào lời khiêu khích chia rẽ tồi tệ của người phụ nữ kia.

Chỉ có điều hôm này, khi anh nhìn thấy cô tươi cười giới thiệu tác phẩm của mình với mọi người, ánh sáng trên người cô thật sự chói mắt, anh thừa nhận anh có hơi ghen tị, giống như viên trân châu vốn chỉ thuộc về một mình anh bỗng nhiên tỏa sáng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người... Nhưng anh cũng không cảm thấy đây là vấn đề.

Điều anh nghĩ là, vào lúc cô trưởng thành nhanh như vậy, ngày càng tỏa sáng thu hút sự chú ý của nhiều người, cũng sẽ được nhiều người ngấp nghe hơn thì anh nên làm thế nào để có thể luôn bảo vệ được cô, không để cô bị bất cứ ai làm tổn thương.

Bất cứ ai cũng không được.

Đồng hành cùng cô để tìm ra sự thật về cái c.h.ế.t của mẹ cô.

Thành thật mà nói, anh đã rất sốc.

Không chỉ vì cô mất mẹ, mà còn vì nỗi buồn của cô.

Nhưng mà, anh đã nhìn thấy một cô gái từng không lo không nghĩ bị tra tấn đến c.h.ế.t dưới sự kích động của vô số đôi tay hữu hình và vô hình.

Anh nhìn thấy đau khổ và tuyệt vọng của bà ấy, là sự bất lực và tuyệt vọng của một người mẹ.

Sưu Tầm, 13/03/2025 00:04:19

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :