Nơi này không phải thành phố Tây Châu, Nhan Hoan cũng không mang bản thiết kế hai năm qua ở trên người.
Còn cả sổ tay tài liệu vải dệt thuận tay dùng nữa... Tuy đại hội bày tỏ sẽ cho cô tất cả những gì cô cần, hiện tại bọn họ đang bận rộn, Nhan Hoan có chuyện gì vẫn toàn yên lặng tự giải quyết.
May mà trong hai năm qua việc thiết kế và cắt may cho tới bây giờ cũng chưa ngừng lại, cho nên rất nhanh liền có chủ ý, tuy thời gian gấp gáp, vẫn làm ra hai bộ mới tinh đuổi kịp buổi triển lãm vào trước Tết Nguyên Tiêu.
Tới Tết Nguyên Tiêu hôm ấy.
Lúc tới Tết Nguyên Tiêu liền gặp được cô Diêu và Lương Đông Thủy, còn cả mấy giáo viên khác cùng các sinh viên tới tham gia triển lãm.
Sinh viên từng tham gia triển lãm ngoại trừ có tác phẩm vào vòng ra, còn có người có hai đến ba tác phẩm được triển lãm.
Ví như Lương Đông Thủy, ngoại trừ bộ váy thiết kế dự thi kia, mặt khác còn có ba bộ sườn xám tham gia triển lãm, ba bộ sườn xám đều có đặc sắc, hoặc được thêu tinh xảo xinh đẹp, hoặc là thiết kế thanh lịch, hoặc là đơn giản phóng khoáng có thể mặc trong trường hợp tụ hội, có thể thấy được tay nghề thiết kế trên trang phục truyền thống và nghệ thuật thêu thùa.
Chỉ là điều khiến cho toàn bộ giáo viên kinh ngạc chính là tác phẩm đặt ở giữa phòng triển lãm, hai người mẫu mặc trên người triển lãm thiết kế hệ liệt, ở giữa đặt một bảng tên giới thiệu ngắn gọn, ngoại trừ hai mẫu hệ liệt này, còn có cả giới thiệu về người thiết kế... Hai tác phẩm hệ liệt được triển lãm này, thế mà đều từ tay Nhan Hoan tạo ra.
Cả giai đoạn của cuộc thi lớn như vậy chỉ chọn tác phẩm lọt vào vòng để triển lãm.
Nhưng chưa công bố danh sách giành giải thưởng.
Rất có thể đại hội cũng sẽ căn cứ theo hiệu quả trang phục triển lãm để điều chỉnh thứ tự giành giải thưởng.
Nhưng hai hệ liệt đặc biệt này, không thể không khiến người ta nghi ngờ, Nhan Hoan chính là người đứng hạng nhất trong cuộc thi này.
Ít nhất, thứ tự cũng ổn định rồi.
Lương Đông Thủy vừa thấy hai tác phẩm triển lãm người mẫu mặc trên người, sắc mặt lập tức liền thay đổi.
Không phải cô ta để ý đại hội có đãi ngộ đặc biệt với Nhan Hoan.
Không phải để ý Nhan Hoan có khả năng giành được giải thưởng hạng nhất... Không, cũng không phải không thèm để ý... Mà là...
Tay cô ta xiết chặt lại, môi cũng gắt gao mím chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ trang phục kia của Nhan Hoan.
Bởi vì bộ đồ kia, với hệ liệt kia, tác phẩm hết hợp truyền thống cổ điển và hiện đại, với bộ váy mùa đông ban đầu của Nhan Hoan, so với bộ váy kia của Lương Đông Thủy, tuy ý tưởng thiết kế và ý niệm tương đồng, nhưng một cái là váy mùa đông dạ len, một cái là quần sợi tơ mùa hè, tác phẩm cuối cùng theo bản thảo Lương Đông Thủy nộp lên với những chi tiết tương tự ban đầu đã sửa lại, cho nên cho dù ý tưởng thiết kế và ý niệm hoàn toàn tương đồng, hai bộ đồ cũng đồng thời tham gia dự thi, đồng thời triển lãm nhưng không hề chịu bất cứ ảnh hưởng gì.
Mà có một chút, cũng là do Lương Đông Thủy có tâm cơ.
Chi tiết trang phục truyền thống của Nhan Hoan kỳ thật cũng không sâu sắc bằng cô ta, ít nhất về thêu thùa và thiết kế trang phục truyền thống vẫn cách xa cô ta.
Bộ thiết kế trang phục mùa hè kết hợp với truyền thống và hiện đại của cô ta, cùng với sườn xám tinh xảo bộc lộ hết chi tiết truyền thống ra, cảm giác cao cấp chắc chắn hơn xa Nhan Hoan, khả năng giành được giải thưởng lớn rất cao.
Nhưng đại hội lại để thiết kế hệ liệt của Nhan Hoan ở vị trí trung tâm.
Bộ mùa hè của cô ta đặt vào hệ liệt kia của Nhan Hoan, tuyệt đối không có bất cứ cảm giác nào.
Thậm chí cô ta còn cảm thấy ánh mắt người ta nhìn mình đã khác đi rồi.
Nơi này tới trưa có rất nhiều người đến, có lãnh đạo cấp trên, có khách mời, lại còn có rất nhiều con gái của các nhà lãnh đạo tới.
Mỗi một lần, đều không có ngoại lệ, bên tổ chức đại hội đều dẫn dắt bọn họ, giới thiệu cho bọn họ hai bộ hệ liệt của Nhan Hoan.
Càng khiến người ta thấy ngoài ý muốn chính là, rõ ràng những nhà kinh doanh nước ngoài HongKong này, đều dẫn theo người phiên dịch.
Mà Nhan Hoan lại có thể nói tiếng Anh lưu loát.
Lương Đông Thủy đột nhiên nhớ tới lời đồn trước kia.
Chính là lúc Nhan Hoan học học kỳ đầu tiên, không chịu khó học, mà thường xuyên chạy về nhà, cho nên bị đồn là không cầu tiến, chỉ dựa vào người chồng có tiền có quyền.
Nhưng kì lạ là, cả ngày lại học tiếng Anh không có tác dụng gì... Khi đó quốc gia chưa nói tới mở rộng cải cách, cho dù là học ngoại ngữ thì mọi người cũng chọn học tiếng Nga, nhưng cô lại bỏ rất nhiều thời gian sức lực vào học tiếng Anh...
Hóa ra là dùng hết tâm trí để chuẩn bị cho những ngày này.