Mãi đến khi quân trưởng Kiều dùng ánh mắt đuổi khách thì mới chắp tay sau lưng, giả vờ rất ra hình ra dáng mà tiêu sái rời đi.
Ngoài ra còn có không ít ông lão và bà lão cũng đến.
Nhan Hoan cứ ngồi hơn nửa ngày ở nhà họ Kiều như thế, có cảm giác dường như đã quen biết hết với tất cả những người quan trọng trong cái khu tập thể của quân khu này rồi.
Đương nhiên, cũng nhận bao lì xì đến mỏi tay...
Trong lòng cô thầm nghĩ, thế này thật sự được sao?
Mẹ Tiền rất vui.
Đầu bà ấy ngẩng lên mãi đến giờ vẫn còn chưa hạ xuống, nói: "Được, sao lại không được chứ? Phải lấy, ôi, đưa thiếu cũng không được đâu, đây chính là tiền lì xì hơn hai mươi năm nay đó..."
Nói xong lại không khỏi bắt đầu cảm thấy thương xót.
Nhan Hoan:...
Dù sao thì sau chuyến đi đến nhà họ Kiều này của Nhan Hoan, bao lì xì trong túi xách đã chất thành đống.
Cô trở về khách sạn, nằm dài trên bàn, sau đó tiện tay mở một bao ra, sợ c.h.ế.t khiếp... Ai da, sớm biết thế này thì cứ ở cái khách sạn ba mươi tám đồng một đêm đó là được rồi...
Triệu Thành Tích:...
Nhưng mà Nhan Hoan cũng hơi đau đầu.
Nhờ phúc của mẹ Tiền, đoán là bây giờ toàn bộ mọi người trong khu nhà tập thể của quân khu của quân trưởng Kiều đều đã biết chuyện cô tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, còn đạt được giải lớn nữa. Rất nhiều tác phẩm sẽ được triển lãm trong phòng trưng bày của bảo tàng vào dịp tết nguyên tiêu... Ôi, đến khi đó không biết sẽ có bao nhiêu người đến xem nữa. Lỡ như cuối cùng cô không đoạt giải thì sẽ rất mất mặt!
Vậy mà cô lại có lần đầu tiên phải lo lắng về vấn đề mặt mũi này.
Có điều sau khi Nhan Hoan rời đi, trưởng tham mưu Cố lại đến tìm quân trưởng Kiều nói chuyện.
Ông ấy hỏi quân trưởng Kiều: "Lão Kiều, tôi thấy con gái của ông không giống với mấy lời đồn bên ngoài, vậy chuyện về tài sản và bất động sản của nhà họ Triệu là sao thế? Chuyện này ông nên cẩn thận chút, tuy là mấy thứ đó vốn là của nhà họ Triệu gì đó, nhưng việc hoàn trả của chính phủ là thực hiện đúng và đủ theo quy trình và chính sách của địa phương. Ông cũng đừng để mình bị liên lụy, vẫn nên xử lý cẩn thận một chút, nếu không sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho ông đó... Ông nghe xem bên ngoài đang đồn thành cái dạng gì kìa?"
Kiều Chấn Dự khẽ nhíu mày.
Ông ấy nói: "Đồn thành cái dạng gì?"
Tham mưu trưởng Cố nói ra chuyện bên ngoài đồn rằng Nhan Hoan ỷ vào quyền thế của ông ấy, nói với bên ngoài muốn độc chiếm tài sản và bất động sản của nhà họ Triệu.
Kiều Chấn Dự im lặng một lúc, sau đó mới lạnh nhạt nói: "Hoan Hoan là một người có chủ kiến và cũng có chừng mực của riêng mình, ông cũng đã nói đó vốn là tài sản của nhà họ Triệu rồi, vậy thì con bé muốn xử lý thế nào thì cứ làm thế nấy tôi không can thiệp."
Trưởng tham mưu Cố:...
Lão Kiều, ông có thể có chút nguyên tắc không hả?
Thời gian thật sự quá nhanh.
Sau khi nghỉ đông Triệu Thành Tích lại cố ý xin nghỉ hai tuần lễ, vốn là tính trong khoảng thời gian này đi dạo thành phố Bắc Kinh cùng Nhan Hoan, sau đó đợi đến Tết Nguyên Tiêu qua buổi triển lãm xong rồi trở về cùng nhau.
Chỉ có điều bên tập đoàn cũng không đồng ý tha cho anh, biết anh tới thành phố Bắc Kinh, không phê cho anh, lại còn giao cho anh một nhiệm vụ, bảo anh thu thập tất cả tin tức về hệ thống thủy lợi của thành phố Bắc Kinh, tốt nhất có thể cùng gặp mặt cục thủy lợi thành phố Bắc Kinh, bởi vì tập đoàn nhận một hạng mục lớn, là hạng mục thiết kế xây một hệ thống thủy lợi mới, để anh chuẩn bị trước khi làm thiết kế.
Cho nên kết quả chính là, ban đầu không dám nghỉ, Triệu Thành Tích lại càng bận rộn hơn ở thành phố Tây Châu.
Vừa phải làm hạng mục, vừa phải bỏ thời gian ra đi chơi với Nhan Hoan, vừa ngẫu nhiên ứng phó với họ hàng.
May mà Nhan Hoan cũng bận rộn.
Qua mấy ngày tết xong, Nhan Hoan đi qua phòng triển lãm một lần, kết quả sau khi tự giới thiệu với bên tổ chức đại hội lập tức bị bọn họ giữ lại, bởi vì bọn họ nhìn thấy thời gian cô chụp bản thiết kế đã qua hai năm, bọn họ giữ cô lại để cô đưa thêm hệ liệt tác phẩm, bọn họ bày tỏ, muốn chú trọng vào hai hệ liệt này, một tác phẩm là kết hợp với tình hình trong nước, thiết kế quần áo ở trên đường phố, cái còn lại là hệ liệt cổ điển kết hợp với hiện đại.