Vẫn chưa đến giờ ăn cơm, thế nên mẹ Tiền bưng lên rất nhiều trái cây và bánh ngọt, nói với Nhan Hoan: "Cô gái, quân trưởng biết cô thích ăn trái cây và bánh ngọt thế nên vào đêm ba mươi đã đặc biệt chạy đến tổ hậu cần của khu nhà tập thể một chuyến. Loại trái cây và bánh ngọt nào hiếm thấy cũng đều muốn lấy một phần. Ôi, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy quân trưởng như thế bao giờ. Năm trước ông ấy không hề trở về lấy bất cứ thứ gì hết, dù có chia cho ông ấy thì ông ấy cũng không cần."
Quân trưởng Kiều rất không tự nhiên mà tằng hắng một tiếng.
Nhan Hoan đưa tay cầm lấy một miếng trái cây được cắt làm đôi có vỏ bên ngoài màu tím còn bên trong ruột thì màu vàng, sau đó dùng muỗng nhỏ thử một ít, nói: "Đây là trái gì thế, ăn rất ngon."
Mẹ Tiền cũng không biết.
Cô cười nói: "Cháu cũng mới thấy lần đầu."
"Là trái chanh dây."
Quân trưởng Kiều nói: "Nghe nói được vận chuyển từ phía Nam qua."
Nhan Hoan không phải là một người khó chịu, mẹ Tiền lại vô cùng kích động, quả thực là nắm được cái gì sẽ nói cái đó một lúc, dốc lòng bày tỏ sự quan tâm của quân trưởng Kiều dành cho Nhan Hoan. Cơ hội có thể khen ngợi Nhan Hoan cũng tuyệt đối không bỏ qua, thế nên trong chốc lát phòng khách đã trở nên náo nhiệt.
Mãi đến khi mẹ Tiền nghe nói Nhan Hoan vậy mà lại là sinh viên của đại học Tây Châu, còn thuộc nhóm đầu tiên thi đại học. Sau đó lại nghe nói lần này cô đến Bắc Kinh để tham gia vòng chung kết của cuộc thi thiết kế thời trang do sở giáo dục, sở công nghiệp và sở văn nghệ hợp tác tổ chức, đến tham gia triển lãm thiết kế thì cảm thấy vừa mừng vừa sợ, kích động nói ra: "Ôi, nên nói chuyện này ra ngoài, hung hăng vả vào miệng mấy người đó đi. Nói cái gì mà cô gái của chúng ta có mặt mũi dữ tợn, là một con nhóc dưới quê vừa to vừa lỗ mãng chứ... Con gái nhà bọn họ có ai lợi hại như cô gái của nhà chúng ta chứ, chỉ cần đứng bên ngoài cũng có thể nghiền bọn họ thành bột!"
Bà ấy vừa nói mấy lời này ra, Nhan Hoan, Triệu Thành Tích và Kiều Chấn Dự đều nhìn về phía bà ấy.
Mẫn Tố Hoa ở bên cạnh không được tự nhiên mà ho một tiếng.
"Cái gì mà mặt mũi dữ tợn, con nhóc dưới quê vừa to vừa lỗ mãng hả?"
Kiều Chấn Dự bình tĩnh hỏi.
"Cái này, cái này..."
Mẹ Tiền lập tức xấu hổ, mấy lời nói không tốt đó cứ lảng vảng bên tai. Bà ấy ngại nói ra trước mặt Nhan Hoan và chồng cô, càng không dám nói với quân trưởng Kiều.
Nhan Hoan mỉm cười, nói: "Chắc là mấy lời đồn bên ngoài ấy mà, không sao đâu, có chuyện gì thì bà cứ nói ra để bọn cháu cùng vui với. Cháu nói bà nghe, cháu đó, kể từ... Haiz, chính là kể từ khi cháu bắt đầu xuống nông thôn, những lời đồn về cháu ở bên ngoài chưa từng bị gián đoạn. Do chuyện này mà cháu đã đá gãy chân rất nhiều người rồi... Nhưng mà đây là lần đầu tiên nghe thấy mặt mũi dữ tợn, thật là ngạc nhiên."
Đa số mọi người đều nói cô là hồ ly tinh.
Mọi người:...
Nghe lầm, chắc chắn là nghe lầm rồi.
Mẹ Tiền cảm thấy chuyện đá gãy chân gì đó chắc chắn là do bà ấy nghe lầm rồi.
Nhưng mà bà ấy nghe thấy Nhan Hoan nói như thế, lập tức tức giận nói: "Còn không phải là do mấy kẻ nhiều chuyện ở bên ngoài sao, cả ngày cứ nhà ở phía đông dài nhà bên phía tây ngắn, không biết gì hết. Suốt ngày cứ nghe thấy phong thanh gì là sẽ làm cho mưa rơi tán loạn... Ôi, lần sau nếu như còn nghe thấy, tôi sẽ vả miệng bọn họ..."
Còn chưa nói đến trọng điểm, nhưng do đã thấy nhiều nên thật ra Nhan Hoan đã có thể đoán được sơ lược mọi chuyện.
Cô vừa định tiếp tục trêu chọc hai câu thì chuông cửa vang lên.
Mẹ Tiền đi mở cửa, người bước vào là một người phụ nữ trung niên có mái tóc ngắn gọn gàng, bên cạnh còn có một cô bé khoảng hơn mười hai tuổi đi theo.
Hai người vào trong, trên tay người phụ nữ trung niên cầm dĩa trái cây, chào hỏi mẹ Tiền. Nhìn thấy trong phòng khách có người thì hơi bất ngờ, nhất là ánh mắt của bà ấy cứ dán chặt vào Nhan Hoan, một lúc lâu sau mới dời ánh mắt đi, trong lòng không khỏi có hơi rối loạn.
Cô bé đứng bên cạnh bà ấy vừa nhìn thấy Nhan Hoan đã không khỏi lập tức mở to hai mắt ra mà nhìn.
Mẹ Tiền nhìn thấy hai người bọn họ đang quan sát Nhan Hoan thì bật cười, lập tức thẳng lưng nói một cách đầy tự hào: "Phó đoàn trưởng Điền, Thải Kiều, đây là con gái của quân trưởng của chúng ta, bây giờ đang học ở đại học Tây Châu, năm ngoái đã thi vào trường với một số điểm cao. Tết năm nay đến đây để thi đấu lấy giải, tác phẩm sẽ được trưng bày trong viện bảo tàng, thuận tiện ghé thăm quân trưởng của chúng ta."
Phó đoàn trưởng Điền, Điền Thu Hồng và con gái của bà ấy Thải Kiều:...
Bọn họ bị chấn động một hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.