Sau khi mẹ Tiền làm việc lâu, trở nên thân với cô giáo Mẫn hơn một chút đã hỏi bà ấy, sao không sinh cho quân trưởng Kiều một đứa con. Lúc này cô giáo Mẫn mới nói với bà ấy, quân trưởng Kiều kết hôn với bà ấy chỉ để làm hộ khẩu cho con của bà ấy, cũng giúp cho hai mẹ con bọn họ có chỗ dựa và như thế ông ấy cũng có thể tránh được chuyện người khác áp đặt hôn sự cho mình. ... Còn nói là người vợ yêu dấu của ông ấy đã mất, ông ấy vốn không muốn tái hôn với người khác.
Thế nên có lẽ mẹ Tiền là người hiểu rõ gia đình này nhất.
Mấy ngày nay sau khi bà ấy nghe được mấy lời đồn này, trong lòng còn thầm than một tiếng đầy thổn thức.
Vừa mắng anh trai của quân trưởng Kiều không phải người... Mấy năm nay, Phùng Tú Thanh đó đã dẫn theo con của mình chiếm không biết bao nhiêu lợi lộc từ nhà của quân trưởng Kiều, nhưng hóa ra những bất hạnh của gia đình quân trưởng Kiều đều là chuyện tốt do người anh cả này gây ra!
Vừa than thở rằng con gái của quân trưởng Kiều rõ ràng là một cô gái tốt, nếu được đón về từ sớm thì tốt biết mấy. Cố tình lại bị người ngoài nuôi thành cái dạng này, tuy quân trưởng Kiều là một người kiên cường, nhưng không biết trong lòng sẽ đau khổ đến thế nào nữa.
Mẹ Tiền than thở, sau đó nghe tin cô muốn đến đây, trong lòng cảm thấy vừa thấp thỏm vừa căng thẳng... Ôi mẹ ơi, mãi đến khi nhìn thấy người thật, đây, đây, đây... Suốt cả đời này bà ấy chưa từng nhìn thấy một người đẹp như thế này!
Trời ạ, đây chính là đứa con gái của quân trưởng Kiều và người vợ trước sao?
Vậy mà lại là một tiên nữ... Tuy là mẹ Tiền đã sống cùng với cô giáo Mẫn nhiều năm như thế, cũng có tình cảm thắm thiết, nhưng cũng không nhịn được suy nghĩ không quá phúc hậu của mình. Khó trách quân trưởng Kiều đã sống với cô giáo Mẫn nhiều năm như thế nhưng vẫn tựa như chỉ mới có một ngày, từ trước đến nay chưa từng thay đổi. Cô gái này giống mẹ, nếu vợ trước của quân trưởng Kiều giống như thế thì đừng nói là chỉ có mười mấy năm cuộc đời, mà là cả đời nhớ mãi không quên cũng rất bình thường.
Mẹ Tiền bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Bà ấy vội vàng và kích động đón Nhan Hoan vào trong, cứ cô gái dài cô gái ngắn mãi, rõ ràng Nhan Hoan đã giới thiệu là Triệu Thành Tích họ triệu nhưng bà ấy vẫn chỉ gọi anh là "cô gia".
Nhan Hoan:...
Bà ấy mời Nhan Hoan ngồi xuống, bưng trà cho Nhan Hoan uống rồi nói: "Cô gái, đây là trà mà quân trưởng Kiều đặc biệt mang từ phòng làm việc về, bảo tôi dùng để tiếp đãi cô gái và cô gia, trong nhà cũng không có đâu."
Còn nói: "Cô gái ngồi bên này này, đệm ở bên này mềm, cẩn thận kẻo ngồi bên kia không thoải mái đó."...
Mẫn Tố Hoa, Kiều Chấn Dự và Hàn Duyên An lần lượt từ trong phòng bếp và phòng sách bước ra, nhìn thấy dáng vẻ kích động như thế của mẹ Tiền đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Kiều Chấn Dự tằng hắng một tiếng, kêu Nhan Hoan: "Hoan Hoan", sau đó kêu Triệu Thành Tích, nói: "Hai đứa đến sớm thế, ba vốn còn định đi đón hai đứa."
Nhan Hoan mỉm cười nói: "Biết quân nhân mấy người dậy sớm thế nên không sợ làm phiền đến mọi người."
Vẻ mặt của Kiều Chấn Dự lập tức thả lỏng, ông giới thiệu mẹ Tiền, Mẫn Tố Hoa và cả Hàn Duyên An cho Nhan Hoan và Triệu Thành Tích.
Nhan Hoan gọi theo thứ tự: "bà vú, dì, đội trưởng Hàn."
Sau đó lấy bánh ngọt mà mình đã chuẩn bị ra rồi đưa cho mẹ Tiền, nói: "Bà vú, đây là bánh ngọt do chính tay cháu làm đó. Lúc trước, khi cháu còn ở nông trường đã học được kỹ thuật này, hương vị không giống với ở Bắc Kinh của mọi người. Bà cầm lấy ăn thử đi."
Mẹ Tiền lại bị kích động một lần nữa!... Nhan Hoan không biết rằng mẹ Tiền đã nghe vô số tin đồn về chuyện cô có "mặt mũi dữ tợn", thế nên cũng không biết trong lòng mẹ Tiền đã thầm than thở về chuyện này thay cho quân trưởng Kiều, mẹ cô và cô một lúc lâu, vậy mà giờ lại nhìn thấy cô tương phản mãnh liệt như thế. Thế nên Nhan Hoan thật sự không mấy hiểu được sao mẹ Tiền lại phải kích động như thế.
Sai đó Nhan Hoan còn tặng cho quân trưởng Kiều rất nhiều quà.
Quần áo, giày và cả bao tay, tuy chỉ có số ít là do cô tự tay làm, còn lại là tự tay chọn.
Tuy là cô cũng không định nhận lại người ba này, hay là sống chung như những cặp ba con khác, nhưng thật ra Nhan Hoan cũng không hề có cảm giác là quân trưởng Kiều nợ cô. Ông ấy đã tặng cho cô nhiều đồ đạc như thế, dù sao đi nữa cô cũng nên đáp lễ lại.
Đương nhiên Kiều Chấn Dự vô cùng vui vẻ.
Tuy ông có thói quen nghiêm túc và xụ mặt nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy sự vui mừng trong ánh mắt ông ấy.