Chương 7: Tâm
Nghỉ trưa xong, buổi chiều Triệu Vũ lại tiếp tục phần tiếp theo, tảng đá lớn hơn một trăm cân ấy, nặng rất nặng, thiết nghĩ với độ tuổi này của Triệu Vũ làm sao có thể kéo đẩy được thứ có trọng lượng nặng như thế
Bây giờ nhìn lại một lần nữa, Triệu Vũ có chút *ực* một cái, trên khuôn mặt lộ vẻ phức tạp nhìn lấy tảng đá lớn kia, nghĩ làm sao có thể kéo được cái thứ khổng lồ bằng cái cơ thể non nớt này được
Nghĩ một thoáng lo lắng, xong hắn cũng cắn răng một cái “ Làm thôi”
Nếu đã đến đây rồi thì còn gì nữa đâu mà không dám, liều thôi, không phải giống như một kiếp trước, luôn lo lắng trong lòng, sợ bản thân sẽ không làm được việc gì cả
Giờ khắc này ý chí quyết tâm của hắn mạnh mẽ không gì sánh được, ánh mắt kiên định, phải cố gắng mới có thể đứng vững ở một thế giới mà có thực lực mới có thể có chỗ đứng nơi đây, kẻ mạnh ăn kẻ yếu. Đây là bài học hắn rút ra được từ những bộ truyện hắn đã đọc được
Triệu Vũ lo lắng sẽ không làm được như thế cũng đúng, bởi vì ở kiếp kia thì để mà nói một đứa trẻ 12 13 tuổi đẩy được một vật gì đó nặng cả trăm cân như thế thì rất là vô lý, nhưng hắn tuyệt nhiên không biết được rằng thể chất của trẻ con ở thế giới này khác xa so với trẻ con ở thế giới kia, chúng khỏe mạnh hơn rất nhiều
Mà hắn còn là con trai của hai vị tiên nhân nữa, nên thể lực còn khỏe hơn rất nhiều. Nếu không phải như vậy thì hắn sao có thể chạy mấy vòng như thế mười mấy dặm mà chỉ đổ một chút mồ hôi thế được, chiều làm gì còn sức mà chơi trò kéo đá thế này
Bây giờ Triệu Vũ đang làm giai đoạn chuẩn b·ị b·ắt đầu đẩy tảng đá lớn kia hướng dưới chân núi mà đi, từng bước từng bước đi rất nặng nề, Triệu Vũ vừa dùng lực đẩy vừa vận dụng hô hấp pháp để điều tiết hơi thở cho thể lực có thể kéo dài hơn, đoạn đường đi được xa hơn
Này là hắn vừa luyện ngoại công, đồng thời tu luyện cho thuần thục nội công, một công đôi việc
Phu thê Triệu Sơn đang đứng quan sát Triệu Vũ tu luyện, hài lòng, tụ hào, hy vọng. Bọn hắn mặc dù là tiên nhân, nhưng cũng không ràng buộc Triệu Vũ phải tu luyện, mà để hắn tự do lựa chọn, vậy nên lúc mà Triệu Vũ bảo không thích tu luyện thì hai người đều chấp nhận điều đó
Nhưng trong tâm bọn hắn luôn luôn lo lắng không ngừng, biết rằng với cái thế giới mà kẻ không có thực lực thì chỉ có ngồi đợi người đến g·iết này, bọn hắn sợ đứa con mà bản thân hết mực thương yêu sau này lớn lên sẽ không theo kịp, sẽ bị cái thế giới này đàn áp, có thể sẽ m·ất m·ạng
Mà giờ nhìn thấy đứa trẻ ấy đang cố gắng cố gắng để mạnh lên, làm cho trong thâm tâm hai người có biết bao nhiêu là vui mừng
Thiên hạ thường đồn đoán rằng người tu tiên thì sẽ rất vô cảm, coi thường sự sống c·hết những kẻ phàm trần, chỉ quan tâm đến thực lực của bản thân cùng những kẻ mạnh khác
Có câu Hổ Dữ Không Ăn Thịt Con, nhưng trong thế giới với sự g·iết chóc là trước nhất này lại khác, có nhiều kẻ, chỉ vì lợi ích của bản thân mà sẵn sàng vứt bỏ, hi sinh cả đứa con của mình, thế giới này chính là như vậy, tàn nhẫn phũ phàng đến làm người cảm thấy run sợ
Nhưng phu thê Triệu Sơn lại là câu chuyện khác, dù cho bọn họ đã là tiên nhân, nhưng cảm xúc, tính người vẫn còn nơi tâm của mình, tình cảm dành cho Triệu Vũ vẫn nhiều đến như vậy, quan tâm dõi theo và ủng hộ, luôn hi vọng hắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, để có một cuộc sống tự do
Tất nhiên, không chỉ riêng phu thê Triệu Sơn mới như vậy, vẫn còn vô số người tu tiên nhưng không bị mất đạo tâm, cái thiện của mình, không bị cái mê hoặc của tu chân mà làm mất đi phần nhân tính
Triệu Vũ bây giờ vẫn đang chăm chỉ kéo đẩy tảng đá kia đi, tuyệt không biết tâm tình của cha nương hắn, mà hắn cũng không có tâm trạng đi suy nghĩ vấn đề này, bởi vì bây giờ mỗi bước chân của hắn đều rất khó khăn, rất mỏi, rất muốn ngồi xuống nghỉ, bỏ mặc cái gọi là tu luyện này
Nhưng tâm trí hắn không ngừng thúc giục, nhắc nhở hắn phải cố gắng thật nhiều, phải trở nên mạnh mẽ để vứt bỏ đi cái con người đã mục rữa ở thế giới cũ, một kẻ thất bại, cô đơn, ghét bỏ tất cả mọi thứ
Hắn ở một kiếp kia, đã có quãng thời gian mà ngày ngày trải qua hàng loạt cung bậc cảm xúc, bị người cười nhạo, phỉ báng, chế giễu, bị b·ạo l·ực, chuyện gia đình không tốt, cha nương không còn yêu thương như trước, hắn học cao học, bị bạn bè phản bội, bị cô lập, cũng chẳng còn mấy người ở lại, hắn lo lắng mọi thứ, suy nghĩ vấn đề cuộc sống mỗi ngày phải làm sao thế nào, công việc cũng không ổn định. Đến cả chuyện tình cảm... cũng không biết nói làm sao, chỉ hai chữ ĐÁNG THƯƠNG. Mặc dù trước quãng thời gian tồi tệ đó hắn là một người rất hoạt bát, năng động tích cực đến nhường nào.
Vậy nên khi đến Mộng Giới này hắn cố gắng rũ bỏ cái con người cũ, nhân cách cũ kia để viết tiếp một trang mới chỉ cho riêng mình hắn mà thôi
Hắn có một câu chuyện tình thời cao học ấy, hắn đặt tâm tư tình cảm vào đó, vào nữ nhân ấy, hắn rất yêu rất yêu, thời gian cao học ấy được hai năm thì chuyện tình của hắn cũng một năm lẻ sáu tháng rồi, hắn thiết nghĩ sẽ có một kết thúc đẹp, nhưng cuộc sống không gì nói trước được
Đến một ngày, hắn bị người bỏ rơi...
Hắn không cách nào tưởng tượng được ngày ấy sẽ đến, như một trẻ thơ chưa trải nghiệm đầy đủ ý vị của nhân sinh, vẫn là một con chim non chưa ra khỏi tổ, trong tâm trí luôn nghĩ rằng thế giới bên ngoài cái gì đều rất tốt
Và... cái ngày định mệnh ấy, thế giới trong tâm của hắn sụp đổ, hắn mới nhận ra rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng tốt đẹp thuận lợi, chuyện tình cảm cũng như vậy, không phải là mãi mãi một màu hồng
Hắn có thể chịu được bị ghét bỏ, bị cô lập, có thể chịu được gia đình không yên bình, tất cả bởi vì hắn còn người hắn thương, là động lực thôi thúc hắn có thể nhẫn nhịn tất cả mọi thứ
Nhưng chính cái ngày kỉ niệm ấy, trong tâm hắn lại có thêm một v·ết t·hương, một cái hắc động sâu không thấy đáy, cảm tưởng như sẽ không bao giờ có thể lành lại được
Kể từ đó mọi thứ trong mắt hắn đều là một màu xám đen, hắn tự cô lập mình lại, tách biệt tất cả, hắn dần chán ghét cái thế giới đó, nơi mà không thực sự có ai để tâm đến hắn
Hắn tiếp tục sống như vậy, tùy tiện, lạnh lùng với cả bản thân, nhiều lúc hắn muốn mình biến mất khỏi cái thế giới lạnh lùng ấy
Rồi đến cái đêm thay đổi cả cuộc đời hắn đó, khi mà đã chợp mắt nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi, tỉnh dậy hắn đã đấy bản thân ở thế giới mà có tiên nhân phàm nhân phân chia này
Sống lại một đời này, đúng cái thế giới mà hắn từng hi vọng tới, phấn khích, kích động, kỳ vọng, cùng với đó là một chút gì đó buồn vu vơ, chút nhớ nhung thế giới cũ, dù cho nơi đó không yêu thương hắn. Đây chính là cảm xúc của hắn khi vừa đặt chân đến Mộng giới
Hắn cố gắng thay đổi, cả thể xác lẫn tâm hồn, bỏ mặc cái quá khứ tăm tối ấy để sống một đời hoàn toàn mới, tạo nên một truyền kì tại tu chân giới
Với quyết tâm giữ vững trong lòng, con ngươi Triệu Vũ càng lúc càng mở sáng ra, trong đó toát ra sự kiên định. Hắn hăng hái kéo cái kia đá tảng to lớn, chẳng bao lâu hắn đã di chuyển gần hoàn thành mục tiêu của chiều nay
Hắn luyện tập không biết mệt mỏi, có lẽ bởi cái cảm xúc muốn thay đổi mọi thứ làm hắn có thêm động lực, sức mạnh để có thể đánh tan mọi khó khăn thử thách
Hoàng hôn, tia nắng mặt trời kia đang dần ảm đạm, bóng người Triệu Vũ xuất hiện phản chiếu ở phía sau ánh dương mờ đỏ rực kia, nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này có lẽ trong tâm trí sẽ cảm thấy thật đẹp, tráng lệ, cảm phục trước một đứa trẻ mới mười mấy tuổi nhưng lại nỗ lực như thế
Đến khu đất trống, mặt trời chỉ còn lấp ló sau những dãy núi cao vất kia, Triệu Vũ cả người đều là mồ hôi, thả ra sợi dây thừng, hắn hơi thở dốc một chút, nhưng tuyệt nhiên sau một ngày rèn luyện, cường độ cơ thể cũng như hơi thở của hắn đã có chút mơ hồ biến đổi
Nhìn trước mặt hai người Triệu Sơn Vọng Nguyệt, trên khuôn mặt hai người lộ ra nụ cười yêu thương trên đó còn có ý vị sủng nịch, tự hào
Triệu Vũ cũng nhìn hai người, cười cười một chút, tâm tình cũng thả lỏng ra, không còn tâm trạng biến đổi liên tục giống như trong lúc rèn luyện
“ Vũ nhi, con rèn luyện xong rồi sao, có mệt lắm không, giờ về tắm rửa rồi dùng cơm nhé” Vọng Nguyệt với nụ cười hiền hòa chạy đến ôm con trai hỏi thăm
Hôm nay nàng được nhìn thấy con trai một mình cố gắng để trở nên mạnh mẽ, là mẫu thân sao không thể không hoan hỉ vui sướng khi thấy cảnh tượng duy nhất trong đời thế này chứ
“ Dạ, con không mệt lắm đâu, vẫn còn khỏe mạnh lắm ạ. Khà khà” Triệu Vũ cười đáp lại một tiếng, vẻ mặt tinh nghịch
Xong. Cả ba người cùng bước hướng ngôi nhà của họ mà đi, bầu trời với ánh sáng hoàng hôn chiếu xuống bóng lưng của ba người, hình ảnh một gia đình với những tiếng cười nói hạnh phúc trông thật đẹp, ấm áp
Buổi tối dùng cơm, cả ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Triệu Sơn có hỏi Triệu Vũ cảm thấy thế nào sau ngày đâu tiên rèn luyện thế này, rồi lại nói chuyện bát quái một chút
Đêm muộn, Triệu Vũ nằm xòa người trên giường, cả cơ thể tự do thả lỏng, cảm giác thật sự rất thoải mái.
Triệu Vũ dù cho luyện tập cả một ngày nặng nhọc như thế, nhưng hắn có thể cảm nhận được khắp cơ thể đang phát triển hơn, mạnh mẽ hơn
Hắn bỗng dưng nhớ đến khung cảnh lúc chiều, khi mà hai người Triệu Sơn Vọng Nguyệt đi ở hai bên người hắn, cảm giác yên bình ấm áp ấy cho hắn chút gì đó cảm thấy hạnh phúc của một gia đình là như thế nào
Là điều mà hắn không thể nào cảm nhận được ở kiếp trước, cũng là cái mà hắn hi vọng mong đợi bấy lâu
Suy nghĩ nhiều vấn đề xong, Triệu Vũ đã th·iếp ngủ đi lúc nào không hay. Có lẽ ngày hôm nay hắn cũng đã tập luyện quá sức rồi, cần được nghỉ ngơi
Ngày tu luyện đầu tiên của Triệu Vũ cứ như vậy mà kết thúc