{{ msgSearch }}

Chương 6: Trương Nhi, Hạo

Mộng đế (c)

Vương Quyền 1551 Chữ 27/11/2024 13:16:11

Chương 6: Trương Nhi, Hạo

Thôn này cũng không lớn, chỉ có khoảng mười chín hai mươi ngôi nhà, dân số cũng chỉ đâu đó bảy mươi tám mươi người mà thôi. Ngay đầu làng dựng một cái cổng đất cao khoảng 20 thước, xem không được sắc sảo bắt mắt cho lắm

Triệu Vũ đã chạy đến gần trước cổng thôn, thở hổn hển, ngồi xuống tảng đá bên đường, bịch một tiếng, ngước mắt lên xem lại lần nữa cái cổng làng, nhẹ đánh giá một phen, xong lại nhìn xung quanh bốn phía, thấy ánh mắt mọi người có chút lạ lạ đang nhìn mình, hắn cũng một mặt mộng ra

“ Những người này sao lại nhìn ta như thế? Không lẽ chưa bao giờ thấy ta?”

“ Ta thảo, đừng nói là phu thê Triệu Sơn lui về đây ở nhưng chưa từng tiếp xúc những người này đây?”

Quả thật Triệu Vũ đã đoán đúng, gia đình Triệu Sơn về đây ở thì không một ai trong thôn này biết dù cho nhà ở ngay núi có lẽ do Triệu Sơn Vọng Nguyệt bố trí đạo cấm chế ngăn cách, người bình thường không thể thấy được, còn Triệu Vũ thật sự thì có lẽ cũng không được phép xuống núi, nên tất cả mọi người không biết tới sự hiện diện của hắn

Thấy tất cả người dân nhìn hắn như nhìn một ‘ sinh vật lạ’ Triệu Vũ cũng chỉ bật cười nhẹ một cái, lắc đầu chán nản, hắn nghĩ có lẽ hắn biết lí do vì sao Triệu Sơn về ở đây mà lại không ai biết gì cả

Vùng này khá hẻo lánh ít người, nên gần như sự hiện diện của tiên nhân là một điều gì đó rất xa vời với tất cả những người ở đây, họ không nên biết có lẽ tốt hơn nhiều

Và có vẻ như phu thê Triệu Sơn về đây ở ẩn không phải là mục đích để sống yên bình tĩnh dưỡng, ở thế giới với thực lực vi tôn này thì làm sao có người có thể chấp nhận về ở ẩn đâu, không thể có chuyện đó

“ Hay là đang trốn kẻ thù?” Ý nghĩ này bất chợt lóe lên trong đầu Triệu Vũ, thật có lẽ là như vậy

Mọi người nhìn hắn một thoáng rồi cũng không nói gì, cũng không tâm tư đề phòng chuyện gì, có lẽ một đứa trẻ con ở nơi khác đi chơi đến, có gì nguy hiểm đâu chứ, cho nên lại tiếp tục làm việc, cũng lười quan tâm



Triệu Vũ ngồi thở dốc, đôi con ngươi đảo qua lại, liếc ngang nhìn dọc mọi thứ một chút, bỗng nhiên trước mặt hắn ánh sáng bị che khuất, ngước lên nhìn thì thấy hai cái bóng người đang đứng phía trước, chắn ngay tầm mắt hắn, một lớn một nhỏ

Người đến là hai người niên thiếu, một nam một nữ, nhìn sơ bên ngoài thì có lẽ tầm độ tuổi với Triệu Vũ, nữ nhi thì nhìn dáng người thanh mảnh, nét mặt hồng hào khả ái rất ưa nhìn, mái tóc dài xõa xuống càng tô thêm sự xinh đẹp ấy, rất dễ thu hút ánh nhìn người khác, còn nam nhi kia thì cao lớn, hơn Triệu Vũ cả cái đầu, nhưng nhìn cũng điển trai lắm. Cả hai người đều hiếu kì nhìn Triệu Vũ, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ lạ

“ Này, ngươi từ đâu tới vậy hả?” Nam nhi lớn tiếng nói, một bộ ra vẻ oai vệ trước mặt nữ nhi kia

“ Hạo, ngươi nói với thái độ như vậy là sao?” Nữ nhi kia thấy thái độ hống hách của nam nhi tên Hạo kia thì có chút không vui

“ Hừ” Tiếng hừ nhẹ phát ra từ nam nhi kia, vẻ mặt bất mãn, ngoảnh mặt đi nơi khác

Nữ nhi kia liếc nhìn nam nhi một cái xong lại nhìn về phía Triệu Vũ, khuôn mặt tỏ ra vẻ hiếu kì hỏi

“ Nha, ngươi từ đâu tới vậy, ta lại chưa từng thấy ngươi bao giờ”

Triệu Vũ một mắt liếc nhìn dáng vẻ hống hách của nam nhi kia, nở một nụ cười khinh thường sự ấu trĩ, ra vẻ này kia của hắn

Ánh mắt cùng nụ cười của Triệu Vũ làm cho nam nhi tên Hạo kia có chút giật giật khóe miệng, tiếp đến tức giận trừng trừng Triệu Vũ

Triệu Vũ cũng không buồn để ý tên Hạo kia, lại nhìn nữ nhi này, hơi đánh giá chút “ Xinh đẹp như thế này thì sau lớn lên sẽ trở thành mỹ nhân đây”

Nghĩ qua một chút, hắn lập tức bỏ đi suy nghĩ, nhìn nữ nhi trước mặt, cười nói “ Ta? Ta nói ta đến từ thôn khác, ngươi tin không?”



Nữ nhi với gương mặt xinh đẹp khả ái lộ ra vẻ khó tin, nghi ngờ nói

“ Có thật không? Ta nghe phụ thân ta nói những thôn khác cách đây cũng hơn 10 dặm, mà nhìn thì có vẻ ngươi cũng chỉ bằng tuổi ta mà thôi, làm sao ngươi có thể đi một mình đến đây được chứ”

Triệu Vũ khóe miệng giật giật, hắn đúng thật là không biết mảnh này, vừa rồi chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi

“ Haha à thì ta vừa rồi nói đùa các ngươi thôi, thật ra nhà ta ở trên ngọn núi đằng kia, ta là đang tu luyện, rèn luyện thể chất nên mới chạy đến đây” Triệu Vũ cười cười giải thích

Hắn lúc đầu còn suy nghĩ một chút có nên nói vị trí nhà hắn hiện tại hay không, nhưng cuối cùng hắn vẫn là nói ra

Nữ nhi cũng lại một lần nữa lộ sự khó mà tin được trên khuôn mặt “ Ngươi nói thật chứ, từ núi kia đến đây cũng không gần, ngươi chạy không biết mệt sao? Ngươi nói tu luyện, là tu luyện gì nha”

“ Ta tu luyện nội công ngoại công, hôm nay ta mới bắt đầu tu luyện thôi, phụ thân ta cho ta chạy đến đây rồi lại chạy về để rèn luyện thân thể”

Nói xong, hắn đứng dậy khởi động chân tay, nghỉ ngơi đủ rồi nên hắn chuẩn bị tiếp tục chạy trở về

Thấy hắn có vẻ chuẩn bị rời đi, nữ nhi kia vội nói “ Ta tên là Trương Nhi, bên cạnh đây là Hạo, còn ngươi tên là gì”



“ Ta?”

Triệu Vũ vừa đi được vài bước thì ngưng lại, suy nghĩ một chút xong lại nói “ Ta tên Triệu Vũ, giờ ta chạy tiếp đây, tạm biệt” Đáp xong hắn cất bước chạy đi

Trương Nhi thấy hắn đi, suy nghĩ thầm trong lòng, có chút thẹn thùng, vội hét lớn tiếng “ Ta có thể làm bằng hữu với ngươi không?”

Triệu Vũ hơi chậm một nhịp, có chút bất ngờ, không nghĩ rằng nữ nhân thế giới này lại bạo dạn như vậy, nhưng nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn quay đầu lại nhìn Trương Nhi khẽ gật đầu cười nói

“ Được” Nói xong xoay người lại mà chạy

Còn Trương Nhi ngay khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như mặt trời ban mai của Triệu Vũ thì trong một khắc đó, nàng như trúng tiếng sét ái tình vậy, có chút ngượng ngùng đỏ mặt rồi quay người đi, trong lòng có chút chờ mong sẽ tiếp tục được gặp lại Triệu Vũ

Cảnh tượng này, để cho người đang đứng một bên là Hạo có chút cảm thấy ghen tỵ, hắn cũng rất thích Trương Nhi, nhưng chưa bao giờ hắn thấy khuôn mặt Trương Nhi ửng đỏ lên ngại ngùng như thế.

Khi Trương Nhi xoay người đi vào thôn, Hạo vẫn còn nhìn hướng Triệu Vũ rời đi, nhìn thấy bóng dáng hắn càng ngày càng xa, trong miệng rủa thầm một tiếng, xong cũng quay người lại đi vào thôn

Triệu Vũ chạy về đến khu đất trống kia xong, cũng ngồi nghỉ một thời gian ngắn rồi lại tiếp tục chạy. Nhưng lần này không còn thấy hai người Trương Nhi cùng Hạo, có lẽ bọn họ đang đi làm việc hay chơi ở đâu đó rồi.

Cũng không làm chậm trễ thời gian, Triệu Vũ nghỉ ngơi một chút lấy sức rồi lại chạy về chỗ cũ, về đến đây thì thời gian cũng đã đến giờ cơm trưa rồi, Triệu Sơn đã đứng đợi hắn từ trước. Thấy Triệu Vũ chạy về, trên người còn có mồ hôi chảy thấm cả vào y phục, cười nói

“ Vũ nhi, mệt không, nương con đang chờ cơm ở nhà đây”

Triệu Vũ vừa về đến đây, nghe cha hắn nói như thế, còn chưa kịp thở lấy một hơi, đã có một cơn gió đến cuốn hắn bay đi, theo hướng Triệu Sơn mà tới

Hai người đi dọc theo con đường nhỏ trở về nhà, ra khỏi con đường nhỏ thì đã thấy Vọng Nguyệt đứng trước cửa nhà đợi, nở một nụ cười tươi. Cả ba người cùng đi vào trong nhà

Cả ba người ăn uống xong, nói chuyện với nhau cũng đã xong, Triệu Vũ đi nghỉ ngơi để chuẩn bị cho chiều lại tiếp tục tu luyện phần tiếp theo

Sưu Tầm, 27/11/2024 13:16:11

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện