Chương 42: Nhất Kiếm Đoạt Mạng
Triệu Vũ ngạo nghễ đứng trước 3 cao thủ Luyện Tinh cảnh, hất cằm nghênh nghênh mặt lên, một tay cầm đoản kiếm một tay chống nạnh, cười khà khà nói:
“ Đến đi, bổn gia gia đây chấp cả lũ các ngươi”
Kiêu căng hống hách đến cùng cực, thái độ đó của Triệu Vũ gây bức bối đến mức Thiên đang đứng quan sát cũng cảm thấy chướng tai gai mắt, mặt đỏ bừng lên phẫn nộ. Hắn là một kẻ muốn mọi chuyện diễn ra theo ý mình, chu toàn nhất có thể, vậy mà bây giờ lại bị một tên tiểu tử thối phá hỏng thú vui, làm sao không phẫn nộ cho được. Lại càng tức giận hơn vì người của hắn đánh mãi vẫn không g·iết được Triệu Vũ. Đã mang tiếng cậy thế đông đánh ít, lớn đánh nhỏ rồi mà vẫn không hạ sát đối phương được, ngược lại còn để bị đối phương lật bàn g·iết quay lại.
Điều này nếu truyền ra bên ngoài thì thật không biết mặt mũi của Thiên, của Hắc Quỷ đạo chui lỗ nào cho hết!!
Thiên bây giờ không còn tỏ vẻ thư sinh nhàn hạ tâm ý quan chiến nữa, mà giận đến nhăn nheo phùng mang trợn má trên gương mặt, gầm giọng hét lớn mấy tên cấp dưới:
“ Mấy kẻ phế vật các ngươi, 9 người đánh lâu như vậy còn không g·iết được 2 đứa hài đồng, lại còn để c·hết mấy người. Ỷ đông đánh ít mà còn không làm được việc. Nửa nén nhang nữa mà không g·iết được bọn hắn, các ngươi liền muốn c·hết đi!!”
Tiếng mắng chửi của Thiên rất lớn, mang theo hàn ý đe dọa nặng nề, làm cho mấy tên tay sai còn lại kia sợ hãi mất mật vội cúi gằm mặt xuống, thân thể run lên bần bật, bọn hắn biết nếu làm hỏng chuyện của Thiên, hậu quả gánh chịu đáng sợ không thể nào tưởng tượng được.
Tất nhiên bọn hắn cũng rất bi phẫn, oan ức lắm chứ. Đều rất muốn g·iết c·hết Triệu Vũ cùng Trương Nhi lắm có được hay không? Chỉ là hai tên tiểu tử này quá mạnh, lại rất giảo hoạt a, bọn hắn nào có cơ hội một chiêu chém đứt mệnh được.
Triệu Vũ trông thấy đối phương có chút lục đục nội bộ, một mặt tươi cười thâm ý, muốn đổ thêm dầu vào lửa, hắn cười cợt trêu ghẹo nói:
“ Thiên lão huynh, huynh đâu cần phải phẫn nộ như vậy chứ, tổn thương long thể a. Mấy vị ca ca đây cũng rất mạnh, rất cố gắng a. Chỉ là bọn ta có chút may mắn kèm thực lực thôi. Bọn họ không g·iết được ta cùng tiểu Nhi là hiển nhiên, cho nên Thiên huynh không nhất thiết phải tức giận vì một điều hiển nhiên như vậy nha.”
Lời Triệu Vũ vừa nói ra, 5 tên bao vây Triệu Vũ cùng Trương Nhi có chút cứng lưỡi, giật giật khóe miệng mình. Cặp mắt oán hận lườm lấy Triệu Vũ, trong tâm là muôn vạn câu chửi rủa. Ngươi lắm lời như vậy làm gì, còn kích động lòng người, chê bọn ta c·hết chưa đủ nhanh?
Triệu Vũ lại tỏ vẻ dường như không quan tâm bọn hắn, ta đây chỉ là nói sự thật a, lại không phải nói điêu nói xấu gì các ngươi, các ngươi nhìn ta với ánh mắt đó làm gì. Mấy vị cao thủ Luyện Tinh cảnh nhìn thấy Triệu Vũ làm bộ mặt * không quan hệ* kia liền á khẩu đến mức muốn thổ huyết, lại càng tức giận thêm.
Thiên thì không cần phải nói gì thêm, khuôn mặt hắn biến đen ngay khi nghe câu nói của triệu Vũ, tức giận đến mức sát khí có dấu hiệu mất kiểm soát mà thoát ra ngoài, hắn hiện tại rất rất muốn g·iết người rồi. Sát khí mà Thiên rò rỉ ra kinh tởm đến mức Triệu Vũ cùng Trương Nhi cũng phải t·ê l·iệt thần kinh, kinh hãi đồng thời quay lại nhìn hắn.
Triệu Vũ vội tắt đi nụ cười sau khi cảm nhận được sát khí đó, thầm mắng trong lòng: “ C·hết tiệt, sát khí của hắn lại đáng sợ như vậy, này là bao mạnh? Cơ hội chạy trốn còn có?”
Thở dài một cái, Triệu Vũ không lại tiếp tục kích động nhân tâm, hắn cũng có chút sợ rồi, sợ Thiên sẽ tức giận đến mức phá bỏ đi quy tắc mà đến g·iết hắn, con người này quá nguy hiểm, quá khó đoán nhân tâm a.
“ Nào, đến đây, chúng ta chiến tiếp mấy trăm hiệp” Triệu Vũ chỉ kiếm về phía 3 người kia, cao giọng hét, xong tốc độ cực nhanh lao đến chém g·iết tiếp.
Mấy tên kia đang sợ hãi trong lòng, thấy Triệu Vũ cầm kiếm xông đến thì cũng hóa phẫn nộ, mắt đầy tơ máu, tay cầm đao lao nhanh vào cùng đánh g·iết. Cũng tại tên khốn này mà bọn hắn bị Thiên chửi cho không ngóc đầu lên được, bây giờ đang cần chỗ xả cơn tức giận này đây.
Hai bên lại tiếp tục giao chiến, lần này còn ác liệt hơn lúc đầu rất nhiều. Kẻ nào cũng như phát điên, điên cuồng chém g·iết bất kể máu thịt có rơi hay không.
---------------------------------
*Phốc ! ! ! *
Triệu Vũ b·ị đ·ánh bay ra phía sau cả trăm mét, thất khiếu chảy máu. Hắn cùng 3 tên điên kia đánh nhau mấy mươi hiệp, cả mảng đất rộng lớn xung quanh dưới chân bọn hắn cũng đã b·ị đ·ánh cho tan nát, lồi lõm nhiều chỗ, đất cát bụi bặm hòa cùng máu thịt, thật sự quá thảm khốc.
Triệu Vũ tay chống xuống đất từ từ đứng dậy, máu cùng mồ hôi hòa quyện vào chảy từ trán hắn nhỏ giọt xuống đất hòa vào mớ đất đá kia. Hắn nhẹ lau vệt máu nơi khóe miệng, mới vừa hít vào thở một hơi, đối phương lại xông đến đánh tiếp, liên tiếp mấy lần làm cho hắn uất hận, chửi đổng lên:
“ Mẹ nó các ngươi cậy thế đông người, đánh liên tục như vậy không thấy mệt? Không cho ta nghỉ ngơi lấy sức, đồ khốn kiếp các ngươi?”
“ Câm miệng!!”
Triệu Vũ mắng chửi như vậy làm cho một tên trong số 3 tên kia mất kiên nhẫn mà quát lớn, này là lỗi do ngươi tạo ra, cớ gì trách bọn ta?
“ Hừ hừ. Này là các ngươi bức ép ta đấy nhé”
Triệu Vũ hừ lạnh nói, đồng thời khí tức nổi lên càng cường đại hơn, hắn sử dụng khí lực trong đan điền còn chưa thuần thục cho lắm, miễn cưỡng dùng một chút mà thôi. Nhưng đánh đến thời điểm hiện tại thì khả năng thích nghi, cảm nhận, vận dụng khí lực đã thành thạo hơn một chút, chỉ là thời gian tích tụ còn mất kha khá thời gian một chút.
Triệu Vũ liên tục chạy xung quanh, cố gắng hết sức kéo dãn khoảng cách để có thời gian tụ khí lực, hắn lần này muốn một chiêu một mạng đây. Luân chuyển khí lực sang cánh tay phải cầm kiếm, cố gắng áp súc nó vào đoản kiếm. Khoảng thời gian này vô cùng nguy hiểm, vừa phải tập trung tinh thần lực cảm nhận dòng chảy khí lực, vừa phải chú ý né tránh đao chém của kẻ địch, khó khăn chồng chất khó khăn.
Mà dù cho Triệu Vũ cố gắng tránh né cùng chống đỡ đến đâu, nhưng chung quy lại vẫn chịu rất nhiều thương tích, trên lưng, trước ngực, bên hông đều có vết chém, mà cánh tay càng là be bét hơn, máu từ v·ết t·hương chảy ra không ngừng nghỉ. Hắn bây giờ cũng không còn bao nhiêu sức lực để tránh tất cả đòn đao nữa, chỉ cố tránh đi những nơi chí mạng mà thôi.
Phải mất một lúc lâu mới tích súc khí lực trong đao xong xuôi, Triệu Vũ nhẹ phun ra một ngụm máu tươi, phổi của hắn hiện tại chịu áp lực trọng tải rất lớn, thế nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn lấy cơn thống khổ đang giày xéo tinh thần mình. Tiếp theo dừng lại động tác chạy, xoay người lại hướng đối diện điên cuồng cười lớn. Nụ cười của hắn ghê sợ đến mức làm cho 3 người kia rợn tóc gáy, bất giác lùi lại mấy bước. Bọn hắn linh cảm được nguy hiểm kề cận.
Triệu Vũ nhìn thấy đối phương không lại tiếp tục đuổi, gương mặt cảnh giác vạn phần. Làm hắn càng là điên cuồng hơn, cười gằn nói:
“ Làm sao không đuổi nữa? Không phải các ngươi hung hăng muốn g·iết ta lắm sao?”
“ Ta cho các ngươi đuổi”
Dứt lời, hắn tay nắm đoản kiếm xông thẳng hướng đối địch, nhằm vào một tên tàn tạ sắp c·hết mà tung kiếm liên hoàn chém.
“ Kiếm Pháp: Nhất Kiếm Đoạt Mạng”
Hắn hét lớn tên chiêu thức, cố ý làm hoảng sợ điên đảo tâm trí đối phương.
Và đúng như ý muốn của hắn, tiếng hét cùng tốc độ chớp nhoáng làm cho tên bên phải kia nhất thời kinh hoảng, đến khi hoàn hồn lại, chuôi kiếm kia đã kề sát cổ hắn mà chém rồi.
Một kiếm vừa ra, uy lực là không còn gì phải bàn cãi, quá mạnh mẽ!!.
Hai tên còn lại không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn bằng hữu của mình đầu lâu đã rời cổ, dư khí lực từ kiếm tràn ra thâm nhập vào thân dưới của hắn mà tán phá, cơ thể nát ra thành từng mảnh.
“ Lão Tứ...”
Tên mạnh nhất trong số đó giọng run run nói, bằng hữu vào sinh ra tử với hắn, lại c·hết đi một người rồi... Hắn vẫn chưa hết hoảng sợ, nhớ như in chiêu kiếm kia. Khí tức tỏa ra mạnh đến mức hắn như muốn ngạt thở đi, chẳng may, chẳng may thôi nếu kiếm đó mà nhắm vào hắn, chắc chắn hắn sẽ giống như lão Tứ một dạng, đầu rơi máu chảy.
Triệu Vũ chém xong một kiếm kia, cũng vội lùi lại mấy bước, miệng thổ huyết, mồ hôi chảy ra như mưa. Hắn vận hết lực tung ra một chiêu kinh khủng kia thì cũng như đèn cạn dầu, vô lực đánh tiếp rồi.
Hai tên kia lấy lại tinh thần sau cơn hoảng sợ, là phẫn nộ cùng bi thương, cặp mắt hận thù nhìn Triệu Vũ, muốn róc da thịt hắn để tế cho bằng hữu, chiến hữu mình. Trông thấy Triệu Vũ đứng đó thở dốc, thân thể lắc lư vô định, cảm giác như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Bọn hắn mới nhìn nhau, gật đầu ngầm hiểu ý, cơ hội của bọn hắn đến rồi.
Không nói với nhau lời nào, bọn hắn cầm đao xông đến. Tên cầm đầu mạnh nhất trong 9 tên mới cười lớn, giễu cợt nói:
“ Tiểu tử, ngươi bây giờ sao không chạy nữa đi? Giết bao nhiêu huynh đệ của ta như vậy, g·iết c·hết ngươi như vậy thì quá hời cho ngươi rồi. Ta phải từ từ để ngươi cảm nhận nỗi đau.”
“ Đầu tiên sẽ chặt đứt tay chân ngươi, tiếp cắt đi cái lưỡi hoạt ngôn của ngươi, móc mắt ngươi, h·ành h·ạ ngươi muốn sống không được, c·hết cũng không xong. Rồi cuối cùng băm xác ngươi vứt cho chó ăn, để huynh đệ ta trên trời có linh được ra đi thanh thản”
Hắn cười lớn mà nói, giọng điệu gằn lên từng chữ tàn độc. Hai tên cầm đao từ từ đi đến, ngạo mạn vô cùng. Đứng trước mặt Triệu Vũ, nhếch miệng cười khinh bỉ cầm đao chuẩn bị bổ xuống.
Triệu Vũ ngồi bệt trên đất, thân thể hắn rệu rã tàn tạ cùng cực rồi, cần thời gian hồi phục mới có thể tiếp tục chiến đấu tiếp. Thế nhưng tình hình hiện tại thì lấy đâu ra thời gian cho hắn hồi phục?
Tai nghe hai tên kia đe dọa hùng hồn như vậy, Triệu Vũ ngước mắt lên nhìn nhìn đối phương đang tiến đến gần, bỗng nhiên ánh mắt hắn sáng ngời ra, xong hắn khẽ cúi đầu xuống, nhếch miệng cười vui vẻ
“ Đến rồi!!”
Lão Nhất cùng lão Tam nhìn thấy Triệu Vũ cúi đầu xuống, không chút phản kháng liền vọng tưởng đối phương đã bó tay chịu c·hết, càng sung sướng mà cười phá lên như được mùa, kiêu ngạo chuẩn bị xuất đao
Bỗng nhiên...
“ Ngu Xuẩnn ! ! ! ”
“ Liên Hoa Kiếm Pháp: Nhất Lưu ! ! ! ”
Hai giọng nói đồng thời vang lên trong không gian...
*Bộp bộp!!*
*Bộp bộp!!*
Hai cái đầu lâu, cùng một lúc lìa khỏi cổ, rơi xuống đất. Toàn trường rơi vào tĩnh lặng..