Chương 39: Đánh Người Rồi Còn Muốn Đàm Luận?
“ Chúng ta rời đi sao? Nhanh như vậy?” Trương Nhi bất ngờ, có chút nghi hoặc, không biết lí do vì sao Triệu Vũ lại muốn rời đi, dù sao thì bọn hắn mới chỉ đến Đại Minh Quốc được độ mươi ngày thôi a.
“ Ừm, nên rời đi rồi. Phải cẩn thận một chút tên Ao Mộc Lang sẽ tìm tới gây phiền phức, đạo phái hắn nghe có vẻ rất lớn mạnh. Chúng ta ở đây hơn 10 ngày rồi, không chừng bọn chúng hiện đang lùng sục khắp nơi đây”
Triệu Vũ trên gương mặt hơi lộ ra vẻ lo lắng, hắn biết sai lầm của bản thân chính là để Ao Mộc Lang sống sót rời đi. Ở tu chân giới thì chuyện báo cừu là điều bình thường, cho nên không ngoài khả năng hắn đã liên hệ với người trong đạo phái để đi truy tung g·iết bọn Triệu Vũ.
“ Haizz. Cũng là ta quá nhân từ, không muốn g·iết người cho nên mới thả hắn đi. Giờ có chút rắc rối a. Lại không nghĩ tới ta bế quan một hơi liền gần mười ngày ” Triệu Vũ khẽ thở dài nói
Trương Nhi đến bây giờ mới rõ ràng vấn đề cấp bách hiện tại, vội gật đầu đồng ý, nói: “ Vậy chúng ta mau đi thôi”
“ Ừm”
Bàn bạc lên kế hoạch tỉ mỉ một chút, xong cả hai người thu dọn hành lý vội vàng rời đi. Thần tình bọn hắn là cực kì căng thẳng, liền khẩn trương hơn rất nhiều
--- Một nơi khác bên ngoài thành Đại Minh ---
“ Đại ca, bọn chúng đã rời quán trọ rồi”
“ Tốt, đứng mai phục bọn chúng trước cổng thành cho ta, hôm nay ta sẽ chơi trò chim sẻ rình mồi hahaa"
”
“...”
Triệu Vũ cùng Trương Nhi cẩn thận đi đường, không chút nào lơ là cảnh giác, thế nhưng hiển nhiên không biết hành tung của bọn hắn đã bị người phát hiện.
Cả hai người đều cải trang một chút, thay đổi trang phục, đeo lên cái mặt nạ mua lúc trước, bắt đầu lẫn trong đám dân chúng đi dần về phía cổng thành.
Có một điều đặc biệt hôm nay là trong thành đang có Hóa Diện Hội, đây là một lễ hội mặt nạ của dân chúng nơi này, mang không khí thần bí trang trọng. Cho nên Triệu Vũ cùng Trương Nhi mới nhân cơ hội này mà rời đi.
Triệu Vũ vừa đi vừa căn dặn Trương Nhi: “ Tiểu Nhi, cẩn thận một chút. Có lẽ bọn người Ao Mộc Lang còn đang xung quanh thám thính theo dõi. Muội đi theo ta, đừng cách ta quá 5 bước”
Cả hai đi qua con hẻm nhỏ kia, chỉ cần vượt qua con hẻm đó thì sẽ đến trước cổng thành, bỗng chốc bước chân Triệu Vũ chững lại một nhịp hắn có chút mơ hồ cảm giác nguy hiểm kề cận.
Một cơn phong tiếu lướt qua gò má, làm hắn giật mình có cảm giác lạnh lẽo nơi sống lưng. Vội vàng liếc nhẹ phía sau quan sát b·iểu t·ình của Trương Nhi, hắn thấy nàng vẫn chăm chú đi theo hắn, dường như không có phát hiện gì khác thường.
Triệu Vũ có chút lạ lùng hiểu kì, đáng lẽ ra cảnh giới của Trương Nhi còn cao hơn hắn một đoạn, nếu có nguy hiểm thì nàng phải là người phát giác đầu tiên chứ, nhưng đây đến xem tình huống thì có vẻ nàng không chút phản ứng nào khác, ngoài vẻ căng thẳng ban đầu.
“ Cảm giác nguy hiểm này từ đâu tới? Hay là năng lực từ Mộng Thần Châu tỏa ra?”
Triệu Vũ vừa di chuyển vừa suy nghĩ trong đầu, não bộ hắn lé lên điện quang, vôi nghi ngờ cảm giác này là do năng lực của Mộng Thần Châu mang lại
“ Có lẽ là thật do năng lực của Mộng Thần Châu, tên này thật bạo a, năng lực cảm tri nguy hiểm này cũng quá mạnh mẽ rồi”
Triệu Vũ khe khẽ gật gật đầu, có chút cảm khái kinh hỉ trong lòng. Xong không lại tự mình mò mẫm suy đoán, bản thân hắn bây giờ cần nhất chính là chứng cứ xác thực sự thật, cho nên liền nghiêng người xoay đầu lại, chân vẫn tiếp tục bước, nhìn Trương Nhi hỏi
“ Tiểu Nhi, muội từ khi rời quán trọ có cảm nhận được địch ý hay cảm giác nguy hiểm nào kề cận không?”
Trương Nhi thoáng chốc bất ngờ nhìn Triệu Vũ, nghi hoặc giây lát trong thùy não, xong lắc lắc đầu trả lời: “ Muội không có, Vũ ca ca có chuyện gì sao?”
Nghe được câu tra lời của Trương Nhi, trong thâm tâm Triệu Vũ dường như đã chắc chắn hơn một chút rồi. Tiếp khẽ lắc đầu, gương mặt nghiêm túc nói:
“Không có chuyện gì, ta chỉ là có một chút suy đoán thôi. Muội cẩn thận một chút, để ý xung quanh liền được”
Trương Nhi một mặt khó hiểu nhìn Triệu Vũ, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Nhưng rồi nàng cũng không lại hỏi thêm, một mực im lặng bước theo.
....................
Càng gần đến cổng thành, cảm giác nguy hiểm trong các giác quan của Triệu Vũ càng mãnh liệt, làm cho sự cảnh giác trong hắn càng tăng chứ không có giảm sút. Triệu Vũ vẫn luôn giữ tâm trạng cẩn trọng, không cho phép bản thân lơ là dù chỉ một giây, thậm chí còn căng thẳng bội phần.
“C·hết tiệt, là bọn Ao Mộc Lang đã phát giác ra hành tung bọn ta, đang mai phục nơi nào đó?”
“ Đó là nơi nào mới được?”
“ Khốn kiếp, ta ghét nhất kẻ nào cứ lén lút sau lưng ta, lại còn muốn cắn lén”
“ M* n*... lại là chơi trò đánh lén, ta làm sao có chút ghét cái cảm giác này rồi”
“...”
Trong đầu Triệu Vũ bây giờ là vô vàn lời “ yêu thương” hiện ra, đa số đều là nhắc đến Ao Mộc Lang, thế nhưng cảm tri nguy hiểm của hắn càng lúc càng mạnh, chứng tỏ nguy hiểm đang kề cận rồi, này không thể chủ quan được, cần tập trung mọi giác quan cơ thể, có thể tùy thời điểm mà tránh né công kích bất ngờ.
Hắn khẽ nói nhắc nhở Trương Nhi phía đang theo phía sau: “ Tiểu Nhi, cẩn thận một chút, ta có cảm giác bọn chúng đang ở gần đây, sắp hành động rồi”
Trương Nhi nghe xong, sắc mặt kịch biến, nàng biết “ bọn chúng” ở đây là ai, cho nên càng cẩn trọng cảnh giác, con ngươi loạn đảo xung quanh liên tục, đồng thời tán ra mẫn quan, mười phần nghiêm túc quan sát
Cả hai cứ như vậy giữ tinh thần luôn trong trạng thái cảnh giác, di chuyển trong đám dân chúng đến gần cổng thành.
Triệu Vũ lại nói tiếp: “ Tiểu Nhi, chút nữa nếu thật bị phục kích, cảm giác đánh không lại, nghe được hiệu lệnh của ta, nhanh chóng chạy trốn”
“ Ừm” Trương Nhi khẽ gật đầu đồng ý, tiếp tục cảnh giác theo phía sau Triệu Vũ
Thời điểm cách cổng thành chỉ còn độ 20 thước, cảm giác nguy hiểm áp bức làm Triệu Vũ có chút đau nhức lồng ngực, hắn biết sắp có chuyện xảy ra rồi, cũng rõ ràng một điều bây giờ quay đầu lại cũng không thể thay đổi được tình hình. Cho nên hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục đi tới, mặt mày tái mét đi, trắng bệch ra, mồ hôi chảy ướt đẫm thấm vào trang phục trên người.
15 thước...
10 thước...
Khoảng cách càng rút ngắn, cảm tri nguy hiểm càng dữ dội hơn, ép lồng ngực Triệu Vũ mạnh đến mức không tài nào thở được. Xong hắn vẫn cố chịu đựng mà bước đi, từng bước khó khăn, tay đặt nơi lồng ngực nắm chặt lại, run run lên. Hắn thở gấp đến nỗi Trương Nhi ở phía sau cũng nhận ra được điều bất thường ở người ca ca của mình.
Nàng vừa định hỏi han Triệu Vũ thì bị ra hiệu im lặng, lắc đầu tỏ ý không sao, tiếp tục bước đi là được.
5 thước...
Đến dưới cổng thành...
*Thình thịch*
*Thình thịch*
Bước qua cổng thành...
Thình thịch!!!
“ Tiểu Nhi, mau tránh ra!!”
*Rầm rầm*
*Leng keng~~*
*Leng keng~~*
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, làn sóng khí cuồn cuộn làm rối tung lên mặt đất, bụi bặm cát cá cơ hồ phủ kín phạm vi trăm mét xung quanh mù mịt. Khói bụi bay đầy trời, trên tường thành lính gác cùng dân chúng gần cổng thành một mặt ngơ ngác đồng thời nhìn đến bên ngoài cách cổng thành hơn mười thước vị trí v·ụ n·ổ lớn kia.
“ Khụ...khụ. Tiểu Nhi, muội không sao chứ” Triệu Vũ sau bị tránh đòn công kích kia vội dò tới vị trí Trương Nhi, lớn giọng hét
“ Muội không sao, chỉ bị một chút v·ết t·hương ngoài da thôi” Trương Nhi cũng một thân đều là bụi đất ở một phương hướng, cũng vọng tiếng báo bình an lại cho Triệu Vũ.
Nếu không phải Triệu Vũ kịp thời cảnh báo, nàng ắt hẳn đã phải trọng thương sau đòn đột kích vừa nãy rồi. Khí vụ dần tan biến, Triệu Vũ con ngươi đảo loạn liên tục phía trước, muốn xác định kẻ địch phía trước có bao nhiêu người.
1 tên
2 tên
3 tên
...
Có tất cả 11 tên, trong đó có một tên Triệu Vũ nhận ra, là Ao Mộc Lang, hắn hiện tại còn băng bó khắp cơ thể, nhưng độ lớn bộ mặt cùng cái đầu trọc lóc đó thì dù băng bó kín mít, Triệu Vũ cũng không thể nào không nhận ra.
Bên cạnh hắn là một kẻ khác, cao lớn, nhưng gương mặt có chút điển trai hơn Ao Mộc Lang nhiều lắm, hắn khoác lên mình bộ y phục bạch sắc, kết hợp cùng mái tóc đen dài làm cho Triệu Vũ trông thấy rất một vị thư sinh nho nhã đọc sách, bên hông đeo lên một thanh kiếm.
“ Không ngờ các ngươi có thể tránh được một đòn hợp kích kia đấy” Bạch y nam tử cười nói, có chút ý tứ khen ngợi hai người Triệu Vũ
Vừa rồi bạch y nam tử ra lệnh cho 9 tên thủ hạ đồng thời ra tay, tất cả đều là Luyện Tinh cảnh, trong có 5 tên là gần đạt ngưỡng Luyện Tinh cảnh đỉnh phong kì. Bọn chúng cũng có chút bất ngờ ra mặt, cứ nghĩ một chiêu phục kích là có thể đ·ánh c·hết hai người Triệu Vũ, không c·hết thì cũng trọng thương, nào ngờ hai người vậy mà lại tránh thoát được một kiếp này.
Triệu Vũ có chút đổ mồ hôi hột trên trán, dần dần đi tới bên cạnh Trương Nhi, đồng thời ánh mắt cẩn thận nhìn chằm chằm mấy kẻ phía trước tránh cho lại b·ị đ·ánh lén.
Trương Nhi cũng là kinh hãi trước tình huống vừa rồi, nàng thực lực chắc chắn có thể cảm nhận được sát khí xung quanh mạnh hơn Triệu Vũ, nhưng vừa rồi nàng không hề hay biết được nguy hiểm gì, cũng là do nàng luôn luôn linh động sẵn sàng phản ứng lại mọi trường hợp bất ngờ, cho nên lúc ấy Triệu Vũ hét lên một tiếng liền nhanh chân tránh sang một nơi khác, chỉ bị sóng khí trùng kích b·ị t·hương nhẹ
“ Đông như vậy? Thế này làm sao đánh a" Triệu Vũ có chút tê buốt da đầu, đối phương dẫn đến người đông như vậy, lại còn gần như toàn bộ đều là cảnh giới Luyện Tinh trở lên, lần này thực sự rơi vào thế khó rồi.
Nghĩ nghĩ một chút, hắn tươi cười mở miệng, gương mặt bày biện ra bộ dạng thành khẩn hèn mòn nói:
“ Các vị lão ca, có gì chúng ta ngồi xuống đàm luận vui vẻ. Còn chưa giới thiệu gì đã động tay chân rồi. Có chút không thích hợp a. Chi bằng cất đi v·ũ k·hí, chúng ta nói chuyện giao lưu một chút. Các vị thấy ý kiến của tiểu đệ thế nào?”
“...”
Hiện trường rơi vào tĩnh lặng không một tiếng vo ve, tất cả mọi người đều ngơ ngác kinh ngạc nhìn Triệu Vũ. Ngay cả Trương Nhi cũng một mặt mộng bức, kinh dị quay sang nhìn Triệu Vũ
“ Huynh đánh người ta đến mức muốn phế đi tu vi, bây giờ lại nói ngồi đàm luận? Thật có lí?”