{{ msgSearch }}

Chương 16: Trảm Nhân

Mộng đế (c)

Vương Quyền 2104 Chữ 27/11/2024 13:16:11

Chương 16: Trảm Nhân

Triệu Vũ b·ị đ·ánh va vào tường sau, vật vã cố gắng đứng dậy, tình trạng của hắn bây giờ trông cực kì thê thảm, thân thể lảo đảo, cảm tưởng như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ làm ngã hắn

Bá An từng bước đi tới, trên tay huyết đao đang run rẩy, giống như đang hưng phấn vì sắp được dùng huyết để dưỡng bổ dưỡng mình

“ Ta sẽ c·hết? Ta.. lại tiếp tục là một kẻ thất bại, vô pháp vực dậy? Ta phế vật đến như vậy?”

“ Ta.. không cam tâm, không cam tâm cứ như vậy mà c·hết đi, chỉ mới sống lại một đời này thôi, ta đã tìm thấy mục đích sống của mình rồi mà, ta không muốn lại c·hết một cách vô ích như vậy”

“ Ta không...!!”

Vô số suy nghĩ hiện ra trong đầu Triệu Vũ ngay lúc này, hắn s·ợ c·hết, muốn được sống, muốn làm lại cuộc đời mình một lần nữa

Nếu có c·hết, hắn chỉ chấp nhận c·hết khi đã đạt được ý nguyện của hắn mà thôi, mà...bây giờ còn quá sớm để kết thúc mọi chuyện như vậy, vô nghĩa

Lẩm bẩm tự một mình, hắn từ từ đứng dậy, huyết cùng nhục hòa tan trộn lẫn vào nhau trông rất kinh dị, một tay cầm đoản kiếm, tay còn lại đưa ra sau hướng về phía Trương Nhi đang nằm dưới đất đó, hành động đó của hắn có nghĩa là dù có như nào cũng sẽ bảo vệ nàng

Ánh mắt Triệu Vũ lạnh lùng đến đáng sợ nhìn về phía Bá An, ánh mắt đầy phẫn nộ nhưng cũng rất kiên định, như muốn nói với kẻ địch trước mắt rằng “ Ta nhất định sẽ sống, ngươi đừng mơ có thể g·iết được ta”

Cái nhìn ấy làm cho Bá An cảm thấy không thoải mái, hắn chướng mắt cái ánh mắt đó của Triệu Vũ

“ Ngươi.. đi c·hết được rồi, tiểu tử”

Thốt lên một tiếng xong, Bá An vung đao lên mà bổ xuống, hướng đầu lâu Triệu Vũ mà chém, cùng tiếng cười man rợn đến lạnh lẽo lòng người

Triệu Vũ cũng cười, cười càng kinh dị hơn cả Bá An, hắn cười điên cuồng, đoản kiếm đỡ đại đao, dù cho huyết dịch đang không ngừng tuôn ra, thống khổ đến bao nhiêu hắn vẫn cười

--------------------------

Mặc dù bây giờ hắn đang vùng lên chống trả, nhưng với thương tích nghiêm trọng như vậy, thì hành động của hắn chỉ là đang cố gắng dãy giũa trong sự tuyệt vọng trước khi c·hết mà thôi

Bá An cũng có chút kinh ngạc trước nụ cười cùng sự chống cự mãnh liệt của Triệu Vũ, không nghĩ đối phương vẫn còn ý chí chiến đấu như vậy. Xong hắn cũng rõ ràng đó điều đó là vô ích

Hắn cứ thế bổ đao, uy lực đao sau mạnh hơn đao trước, cứ thế cấp số nhân lên, không kiêng dè nương tay một chút nào

Triệu Vũ khó khăn phòng thủ trước thế t·ấn c·ông điên cuồng của Bá An, hắn đã cố gắng chống cự nhưng tình thế vẫn không tốt lên được

Hắn biết nếu chỉ phòng thủ thế này thôi thì kết quả vẫn chỉ là một con đường c·hết



Cũng có vài lần Triệu Vũ hướng kiếm chém về phía Bá An, nhưng đều bị hắn tránh được, rồi lại tiếp tục bổ đao, lặp đi lặp lại

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc

“ Haha ngươi cuối cùng cũng chỉ là tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch mà thôi, kẻ yếu vẫn mãi là kẻ yếu, còn ta, là kẻ mạnh”

Bá An vừa chém vừa cười khinh thường Triệu Vũ, hắn không tin bây giờ Triệu Vũ có khả năng lật ngược thế cờ, mọi thứ đã được định sẵn rồi

"..."

Kẻ tự cao tự đại thì sẽ có lúc để lộ sơ hở, Bá An chính là như thế, hắn càng chém càng mạnh, càng điên cuồng lên, đến độ không đề phòng những sơ hở có thể gây nguy hiểm đến tính mạng hắn

Và thời khắc đó cuối cùng cũng đến, Triệu Vũ đã đợi nó rất lâu rồi, cơ hội để hắn có thể sống lại từ cõi âm ti

“ Đi c·hết đi, tên cẩu tặc”

Triệu Vũ đã nhìn thấy Bá An để lộ mạn sườn trái, nhanh như lôi đình hắn gạt đao của Bá An ra rồi hướng kiếm đâm vào đó, nhát đâm đó hắn như dùng hết sức bình sinh từ thời lão tổ tông hắn vậy, nghiến chặt răng mình mà đẩy kiếm

Bá An sau khi b·ị đ·ánh bật đao đi thì hết sức bất ngờ, sau đó trên khuôn mặt hiện ra bộ vô cùng sợ hãi, hắn nhận ra sai lầm của mình, nhưng đã không kịp phản ứng lại nữa

Kiếm của Triệu Vũ đâm sâu vào trong cơ thể Bá An, kết hợp khí tức bạo phát từ mũi kiếm tràn ra tàn phá mọi nơi trong cơ thể Bá An

Chỉ còn một chút nữa thì mũi kiếm đó đã đâm trúng tim của hắn, cũng may hắn kịp thời dùng tay bắt giữ được kiếm của Triệu Vũ

Triệu Vũ nhận thấy không thể đâm sâu thêm được nữa, cố gắng thêm thì sẽ bị g·iết ngược, nên dù cho có chút tiếc nuối thì hắn cũng phải rút kiếm thối lui về sau

*Phốc*

Bá An phun ra một ngụm máu tươi, hắn cũng rút lui về sau mấy bước, hai người cứ thế đứng đối diện nhau

“ Khà khà, còn khinh thường lão tử nữa không? Ngươi bây giờ cũng phế hơn nửa rồi, trọng thương ngang bằng ta mà thôi” Triệu Vũ cười lớn buông lời giễu cợt

“ Hơi tiếc vì không g·iết được ngươi, nhưng mà làm ngươi thành ra như vậy cũng tốt rồi, trông bộ dạng ngươi thê thảm như vậy rất hợp ý ta”

Vừa nói, Triệu Vũ cũng di chuyển từng chút đến cạnh Trương Nhi, mắt vẫn nhìn chằm chằm Bá An đề phòng hắn đánh lén

Triệu Vũ bây giờ b·ị t·hương đã rất nặng, dù cho Bá An cũng đã bị trọng thương thế nhưng hắn vẫn không dám ở lại tiếp, sợ rằng sẽ bị g·iết c·hết, vậy nên t·ẩu t·hoát là thượng sách, đợi Triệu Sơn trở lại rồi đi báo thù cũng không muộn

Mắt thấy Triệu Vũ có hành động như muốn chạy, Bá An cắn chặt răng đến chảy cả máu, hắn nhất định phải g·iết Triệu Vũ tại đây, nếu như để chạy thoát thì rất có thể người phụ thân mà Triệu Vũ nói sẽ đến tìm hắn báo thù.



.

Nghĩ là làm, dù đau đến c·hết đi sống lại thì Bá An vẫn cố gắng chịu đựng mà cầm đao lên, hướng về phía Triệu Vũ mà g·iết tới

“Huyết Đao Quyết!”

Một vệt đao khí thẳng hướng Triệu Vũ đang chuẩn bị rời đi mà g·iết tới, Triệu Vũ cảm nhận được sát khí phía sau thì vội tránh, nhưng bởi vì cơ thể b·ị t·hương nặng, thêm cả đang dìu Trương Nhi nên khả năng linh hoạt bị giảm đi nhiều nên vẫn bị đao khí chém rách một bên hông

Triệu Vũ cùng Trương Nhi ngã ra đất, phía sau Bá An đang cầm đao lê từng bước đi tới

“ Tên tiểu tử ngươi xem ra cũng có chút bản lĩnh, có thể làm ta ra nông nỗi này thì ta cũng có lời khen dành cho ngươi”

“ Nhưng đến đây thôi, ngươi sẽ phải c·hết tại đây, còn tiểu cô nương kia ta sẽ đưa về làm phu nhân của ta, haha”

Nói xong mấy lời, Bá An cầm đao bổ tới, dù b·ị t·hương nặng nhưng khí tức hắn toát ra giờ khắc này mạnh mẽ đến kinh người

“ C·hết tiệt”

Triệu Vũ thầm chửi một tiếng, hắn giờ khắc này biết rằng nếu không g·iết Bá An thì hắn cùng Trương Nhi sẽ không thể nào rời đi được

Tặc lưỡi cắn môi một cái, Triệu Vũ cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, cầm đoản kiếm xông về phía Bá An

“ Được, g·iết thì g·iết, ta cũng không còn sợ gì ngươi nữa, hôm nay ngươi không c·hết thì ta vong”

"..."

*Leng keng~* * leng keng~*

Cả hai người điên cuồng chém g·iết, tiếng binh khí v·a c·hạm tạo nên một âm thanh chói tai

Giờ khắc sinh tử cuối cùng này thì đến một người chưa từng g·iết người như Triệu Vũ cũng như hóa điên lên, la hét mà vung kiếm

Càng đánh thì khí tức của Triệu Vũ càng hỗn loạn, tăng lên hạ xuống không ổn định, muốn phá cảnh

Bá An cũng cảm nhận được khí tức của Triệu Vũ có gì đó không đúng, dấu hiệu muốn đột phá, nên hắn càng sợ hãi hơn



“ Nhất định phải g·iết, tiểu tử này đúng là thiên tư trác việt, để hắn sống thì sau này ta chắc chắn sẽ phải c·hết”

Nói thầm một tiếng, xong Bá An ánh mắt càng thêm độc ác, vung đao chém với uy lực cực đại

Nhưng Triệu Vũ thì không nhận ra, bây giờ trong đầu hắn chỉ có g·iết g·iết và g·iết, như một con thú nhỏ đang dùng hết sức mình mà cắn xé lại kẻ săn mồi kia

Cơ thể hắn bất giác sử dụng những công pháp võ công mà Triệu Sơn đã truyền dạy, uốn nắn tôi luyện nó

Hai người giao chiến hơn trăm hiệp, huyết nhục văng tung tóe, tay cầm binh khí chém, tay còn lại ra quyền, chân ra cước

Thương tích càng tăng nhưng hai kẻ điên kia thì không ngừng lại, mà vẫn tiếp tục chém g·iết nhau, đánh đến mọi thứ xung quanh đó đều đổ nát, kiếm cùng đao cũng đã gãy nát

Kiếm đao gãy, thì dùng quyền cước mà đánh, lại áp sát nhau, kẻ quyền người cước, Triệu Vũ càng đánh càng hưng phấn, tiếng cười man rợ làm cho Bá An cũng phải kinh hãi mà run rẩy lên

Khí tức Triệu Vũ cũng dần ổn định lại, tăng lên dần dần, đến khi đã đạt đến đồng cảnh giới với Bá An, con ngươi Triệu Vũ bừng sáng lên, nhìn Bá An cười lớn

“ Ngươi.. phải c·hết”

“ Minh Phá Quyền!”

Dứt lời, hắn lấy thân đỡ một quyền của Bá An, nhưng tay phải hắn cũng đấm ra một quyền ngay giữa ngực Bá An

Quyền này vừa ra, uy thế tỏa ra đáng sợ đến mức Bá An cũng phải kinh hãi, hắn muốn tránh một quyền này, nhưng tất cả đã muộn

Ngực Bá An xuất hiện một hố lớn bằng nắm tay, vừa sâu, hắn gãy liền mấy cái xương ngực, thổ huyết bay ra sau

Triệu Vũ chớp thời cơ lao đến, nén cơn đau vừa mới gánh chịu mà dụng quyền liên tục vào mặt Bá An, đánh hắn nằm trên đất giãy giụa

Nện liên tục vào Bá An, Triệu Vũ giờ đây như bị mất trí vậy, điên cuồng, phẫn nộ, như là đang trút mọi tâm trạng tiêu cực dồn nén trong lòng bấy lâu, đánh đến mức Bá An không kịp để lại lời trăn trối gì

Cứ thế trôi qua nửa thời gian một nén nhang xong, Triệu Vũ mới dừng lại, hắn lững thững đứng dậy, con ngươi nhìn Bá An nằm trên đất, khuôn mặt hắn đã bị biến dạng không ra thứ gì, có thể tưởng tượng được Triệu Vũ đánh mạnh đến mức nào

Cuối cùng, hắn nhặt lên một thanh đao trên đất, nhẹ nhàng bổ xuống cổ Bá An mà c·hặt đ·ầu hắn

“ Ta danh Triệu Vũ, hãy nhớ lấy mà đi c·hết đi, tên khốn kiếp”

Nhổ ra một ngụm nước bọt, để lại lời đó xong, Triệu Vũ quay người bước từng bước khập khiễng đến nơi Trương Nhi đang nằm

Hắn phải đưa nàng về núi để cứu chữa nhanh nhất có thể, ở nhà hắn vẫn có nhiều đan dược mà Vọng Nguyệt tích trữ, tình trạng của nàng hiện tại rất nguy kịch

Thế nhưng Triệu Vũ cũng đã quên mất rằng, hắn b·ị t·hương cũng rất nặng, chỉ là hắn quá lo lắng suy nghĩ đến an nguy của Trương Nhi mà bỏ qua bản thân

Từng bước nặng nề về phía Trương Nhi, mỗi bước đi là một lần máu từ v·ết t·hương rơi xuống, hắn bị mất máu rất nhiều rồi

Nhưng dù như vậy hắn vẫn cố cử động, thúc giục thân thể tàn tạ bước đi, tầm mắt hắn mờ dần mờ dần, đến khi tới trước Trương Nhi, hắn gục xuống mà ngất đi

Sưu Tầm, 27/11/2024 13:16:11

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện