{{ msgSearch }}

Chương 1: Xuyên Không

Mộng đế (c)

Vương Quyền 2030 Chữ 27/11/2024 13:16:11

Chương 1: Xuyên Không

. . . .

. . . .

Ngày 26 tháng 5 năm 2024 theo lịch Trái Đất!!

“ Nga, sao lại chia tay, em nói đi. Em nói cho anh biết đây chỉ là lời nói đùa đi...”

Một nam thiếu niên, tay nắm lấy tay một người con gái bằng tuổi, gương mặt hoàn toàn là u buồn đau thương. Ngày hôm nay chính là sinh nhật của hắn, sinh nhật tròn 18 tuổi.

Cái tuổi mà người ta cho rằng nó chính là đẹp nhất, cũng chính là tuổi kết thúc cho quãng đường thanh xuân cấp 3 tươi đẹp, mơ mộng, để bắt đầu bước vào một cuộc sống mới, gian nan hơn nhưng cũng ngập tràn giấc mơ hoài bão.

Một ngày đặc biệt quan trọng như thế, một ngày mà đáng lẽ ra tất cả người thân bạn bè đều sẽ cùng chúc mừng chung vui. Thế nhưng... không ai cả, gia đình không, bạn bè cũng không, duy chỉ có người con gái mà cậu một mực yêu, thương ở đây với hắn.

Thế nhưng mà, thiếu niên ấy chỉ cần duy nhất một người con gái ấy thôi là đủ, bởi vì người ấy chính là người yêu, cũng là bạn tâm giao, thanh mai trúc mã bầu bạn với hắn mỗi khi đêm buồn.

Ngày đáng chúc mừng, ấy vậy mà bản thân thiếu niên đó không thể nào vui vẻ được một khắc giây nào cả, người yêu hắn hôm nay đã nói lời chia tay...

Không phải một ngày bất kì bình thường nào khác, lại chính là ngày đặc biệt này. Thâm tâm thiếu niên ấy như bị vạn tiễn xuyên qua vậy, đau đớn, thống khổ, u buồn, nỗi đau hóa tiếp nỗi đau...

“ Không có gì, chỉ là tôi không thích anh nữa. Thôi nhé, sau này đừng làm phiền tôi nữa, và tôi cũng sắp chuyển sang Mỹ định cư rồi. Hẹn không bao giờ gặp lại!!”

Nhìn bóng dáng người con gái ấy đang xa dần xa dần, thiếu niên bất giác đưa tay ra với tới nắm lấy khoảng không, muốn níu giữ người ấy một lần nữa. Hắn không thể nào tin được ngày này lại đến, không làm sao hiểu được vì lí do gì đối phương lại rời đi, bỏ rơi hắn...

Bởi vì trước giờ khắc gặp nhau tắm tối đó, bọn hắn vẫn còn vui vẻ nhắn tin với nhau..



........

Trời hôm nay không bóng dáng vầng nguyệt quang kia, mây đen đã kéo tới che lấp đi thứ ánh sáng tuyệt diệu kia tự bao giờ. Mây đen lớn thêm lớn thêm, dày đặc lại, sẵn sàng tuôn xuống vô vàn hạt mưa trắng xuống nhân gian, bày tỏ sự thương xót cho những kẻ đang chìm trong bóng tối vô tận.

Nam thiếu niên đi dưới cơn mưa rào, thẫn thờ, ánh mắt vô hồn không một chút gợn sáng. Biết làm sao được, ánh sáng xoa dịu tâm hồn duy nhất cũng đã rời bỏ mà đi, động lực duy nhất giúp hắn tìm tích cực trong đống bầy nhầy tiêu cực cũng đã mất...

Lững thững bước đi, không cười, không khóc, không điên dại, chỉ là bước đi, một cách vô hồn...



Bíp bíp!!!

Xoẹtttt!!!

Rầmmm!!!

. . . . . .

. . . . . .

Nhân sinh!!

Tam giới tiên yêu ma tranh đấu triền miên, đều khát vọng cái gọi là trường sinh, dục vọng làm chí cường giả đứng đầu chúng sinh

Bởi thế, mưu hèn kế bẩn, mưu quyền đoạt lợi, ngươi lừa ta gạt. Tất cả mọi quỷ kế đều được sử dụng bởi những cường giả tu chân

Sinh, lão, bệnh, tử chỉ dùng cho những kẻ phàm nhân người trần mắt thịt kia

Còn giới tu chân? Chỉ có chém chém g·iết g·iết, ngươi là quân cờ trong tay ta, ta lại là đồ vật trong tay kẻ khác.

Nhưng...

Tất cả đều nằm trong bàn cờ lớn từ lúc khai thiên lập địa, đây... chỉ là trò chơi của Thiên Đạo!!

-----------------------------------------

Ầm! Ầm! Ầm!

Thiên lôi oanh đỉnh, mưa đen trút xuống như thác lũ, khắp nơi bị bao phủ bởi một màn đêm âm u, kinh sợ lòng người

Mưa rơi nặng hạt, thiên không kia như đang than khóc cho số phận những kẻ phàm nhân đang chịu cảnh khốn cùng, sống một đời hèn mọn không danh không phận, không được quyết định vận mệnh của mình ở nhân gian

Là những kẻ cả đời chỉ sống như sâu bọ, không bao giờ có thể quật khởi, mặc người xâu xé, chà đạp.

Đây chính là sự khốc liệt, bi thảm của tu chân giới, nơi mà chỉ kẻ nào có thực lực mới có thể xưng bá một phương

Thương thay thân phận phàm trần,



Chìm sâu trong bể khổ nhân thế.

---- Trong ngôi nhà nhỏ đơn độc trên đỉnh núi ----

Một cái giường nằm ở chính giữa gian nhà, một bên, một đôi trung niên nhân lẳng lặng đứng, ánh mắt u buồn t·ang t·hương nhìn thân ảnh đang nằm trên đó. Thân xác lạnh lẽo tím tái đó chính là con trai của hai người.

Một đứa trẻ còn rất nhỏ, sinh thần 13 tuổi đúng vào hôm nay, quá bi ai, bất hạnh. Tuổi đời còn non nớt, tương lai còn rất nhiều cái thú vị chờ đợi được khám phá, ấy thế mà...

Buổi sáng liền rời khỏi nhà lên suối chơi rất vui vẻ, chiều về liền nằm im bất động trên khung giường. Tột cùng của một tang gia, bất hạnh của một gia đình...

Phu thê Triệu Sơn, Vọng Nguyệt lặng yên trước quan vị con trai mình, cho đến hiện tại bọn hắn vẫn còn kinh hoàng không thể nào tin được chuyện này lại có thể xảy ra.

Chuyện là, sáng nay con trai Triệu Vũ của hai người có xin ra con suối gần nhà chơi một lát, chuyện cũng không có gì đáng nói bởi vì thường ngày Triệu Vũ cũng hay ra đó để chơi. Và Triệu Sơn linh thức luôn luôn bao trùm cả ngọn núi, âm thầm quan sát bảo vệ con trai.

Thế nhưng ngày hôm nay lại khác, con trai của hắn mặc dù cũng ra ‘ khu vui chơi’ của mình, thế nhưng mới đến chưa được bao lâu. Dưới linh thức phủ tán của Triệu Sơn, Triệu Vũ vô thanh vô tức lăn đùng ra đất, c·hết. Không có một tỉ ti cái gì tác động liền c·hết.

Triệu Sơn lúc đó thần tình hoảng sợ đến cực điểm, vội thuấn di đến đó đưa Triệu Vũ về nhà, dùng hết mọi loại đan dược, thủ đoạn nhưng vẫn không thể mang con trai hắn từ cõi c·hết trở về. Hoàn toàn không biết thế lực thần bí nào lại có thể dưới mí mắt của Triệu Sơn g·iết c·hết con trai của hắn.

Không khí t·ang t·hương phủ kín ngọn núi lớn, hòa cùng giông vũ trên nền trời, đến ông trời cũng thương xót cho số phận của một gia đình này vậy.

Ầm!! Ầm!!

Lóe!! Lóe!!

Ngay lúc phu thê Triệu Sơn tâm tình đau thương thời điểm, một đạo ánh sáng vàng được bao bọc bởi bạch sắc tinh mang bất chợt từ thiên không ập xuống, thẳng tới thân thể Triệu Vũ đang yên vị trên giường.

Một giây sau, Triệu Sơn, Vọng Nguyệt kinh ngạc đến cực điểm chứng kiến một màn này, bọn hắn có lẽ cả đời cũng không thể nào quên được cái cố sự thần kì này được.

Con trai của bọn hắn ấy vậy mà đã tỉnh lại, sống lại sau khi cột hào quang kia phủ xuống. Cả hai vội vã đi đến bênh cạnh đỡ Triệu Vũ dậy.

“ Tiểu Vũ, con tỉnh lại rồi, con trai ta đã tỉnh lại rồi” Vọng Nguyệt sụt sùi mỉm cười nói.

Triệu Sơn đứng một bên cũng chỉ khẽ gật đầu mỉm cười, nhưng trong ánh mắt của hắn lại một màu sáng loáng kích động, vui mừng trong lòng. Hắn vẫn luôn tự trách mình vô dụng, không thể cứu được con trai của mình, hận bản thân vô cùng. Thế nhưng hiện tại Triệu Vũ đã sống lại, thật sự là một kì tích kì tích.



Một bên khác....

“ Ta là ai, đâu là đây???”

Triệu Vũ vừa mới tỉnh lại, mở mắt ra là một nơi hoàn toàn xa lạ, cùng với hai con người trước mắt vô cùng lạ mặt, luôn miệng bảo cái gì mà con trai, rồi lại c·hết đi sống lại, làm cho hắn có chút hoài nghi nhân sinh.

“ Tại sao mình lại ở đây? Hmm, để nhớ lại một chút, hình như trước đó mình mới vừa chia tay Nga xong, còn đang đi đường..”

Trầm ngâm suy nghĩ một chút, mơ mơ màng màng, Triệu Vũ hoàn toàn ngó lơ hai con người kia đang lo lắng hỏi han hắn. Bỗng nhiên hắn giật mình ngưng lông mày lên,

“ Mình hình như là bị xe tông trúng. Nếu vậy đang lẽ đ·ã c·hết rồi a, làm sao lại xuất hiện ở nơi này?” Triệu Vũ sắc mặt vô cùng căng thẳng hoảng sợ, hoàn toàn quên mất mới mấy phút trước hắn còn đang đau khổ vì bị người yêu đá.

Triệu Sơn, Vọng Nguyệt thấy Triệu Vũ tâm trạng không được ổn cho lắm, vội vàng trấn an hắn: “ Sao thế tiểu Vũ, con thấy không ổn ở đâu, hay là mới tỉnh dậy còn chưa khỏe cần nghỉ ngơi?”

Triệu Vũ mãi đến mấy giây sau mới dần lấy lại được bình tĩnh, mặc dù còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng hiện tại hắn đúng thật đang cần thời gian để suy nghĩ một chút, cho nên liền gật đầu phối hợp đáp

“ Vâng, con còn có chút mệt nên muốn nghỉ ngơi ạ”

Vọng Nguyệt thấy vậy liền mỉm cười, ánh mắt yêu thương nhìn Triệu Vũ, âm giọng ấm áp gật đầu nói: “ Vậy con nghỉ ngơi cho khỏe lại nhé, bọn ta không làm phiền con nữa”

Triệu Sơn từ nãy đến giờ luôn im lặng, bây giờ cũng nở nụ cười xúc động nói: “ Ừm, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói”

Gật đầu chào xong, nhìn thấy hai người lạ mặt kia đã đi ra khỏi cửa, Triệu Vũ mới bật ra một hơi dài, hắn vừa rồi còn có chút lúng túng không biết nên hành xử thế nào.

Khoanh tròn chân lại, Triệu Vũ mới bình tĩnh quan sát phán đoán một chút tình hình hiện tại.

“ Sao mình lại ở đây được nhỉ? Nhớ không nhầm lúc đó đã bị xe tông trúng a, đáng lẽ phải c·hết rồi chứ. Còn nữa, nơi này lại là nơi nào, hai người kia là ai mà lại gọi mình là con trai?”

Còn loay hoay ngó nghiêng một chút, bất giác tầm mắt hắn nhìn xuống bàn tay mình, bỗng chốc liền thất kinh suýt chút nữa hét toáng lên rồi.

“ Này là tay của mình? Nhỏ như vậy? Mình làm sao liền bị hóa nhỏ ra a!!”

Triệu Vũ cẩn thận cử động tay chân của mình một chút, đích xác là hắn đang điều khiển cơ thể này, vậy chứng tỏ đây là cơ thể của hắn. Nhưng mà Triệu Vũ vẫn cực kì khó tin, không nghĩ tới thân xác hắn lại bị biến nhỏ lại như vậy.

Bỗng nhiên, một tia điện thử lóe lên trong thùy não của Triệu Vũ, một điều hiện ra làm hắn bừng tỉnh, lông mày ngưng trọng lên:

“ Không lẽ nói... mình đây là đã xuyên không sang thế giới khác rồi?”

“ Không, không thể nào có khả năng đó, này có lẽ chỉ là mơ, là mộng ảo thôi. Ngủ ngủ một giấc, tỉnh dậy chắc chắn mình đang ở trong bệnh viện. Chắc chắn vậy”

Âm thầm phủ định chuyện xong, Triệu Vũ như cũ vẫn còn tâm tình nghi ngờ, không tin bản thân đã xuyên không. Cho nên dứt khoát chọn đi ngủ một giấc, ngủ một giấc dậy sẽ khác thôi.

Nghĩ nghĩ xong, Triệu Vũ liền ngả lưng xuống giường, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ

Sưu Tầm, 27/11/2024 13:16:11

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện