"Vả lại, tỷ tỷ có oán muội cũng là điều phải. Dù sao, người đã hại tỷ lưu lạc đầu đường xó chợ chính là tổ mẫu của muội. Tuy muội chưa từng có cơ hội tiếp xúc với vị tổ mẫu ấy, nhưng đã cùng chung huyết thống thì tội nghiệt bà ấy gây ra, muội cũng nên gánh chịu thay..."
Triệu Thanh Thanh vừa khóc vừa nói, giọng nghẹn ngào đứt quãng, nước mắt lăn dài trên má, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Triệu phu nhân bên cạnh sốt ruột nói: "Thanh Thanh, thân thể con yếu đuối, làm sao có thể chịu được việc quỳ trong tuyết như vậy? Mau đứng lên!"
Triệu Thanh Thanh lắc đầu, giọng yếu ớt: "Nếu tỷ tỷ không tha thứ, Thanh Thanh sẽ không đứng dậy. Thanh Thanh phải quỳ để tạ tội với tỷ tỷ..."
Có lẽ vì thân thể quá mỏng manh, nàng còn chưa nói hết câu đã ngã gục trong vòng tay của Triệu Thước.
Triệu Thước hoảng hốt, lập tức bế bổng nàng lên, chạy thẳng vào phủ: "Người đâu! Mau gọi thái y!"
Triệu phu nhân cũng cuống cuồng chạy theo phía sau, vừa nhìn sắc mặt tái nhợt của Triệu Thanh Thanh vừa rơi nước mắt: "Con gái đáng thương của ta, sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy, để con phải chịu khổ đến thế này..."
Triệu đại nhân nhìn ta bằng ánh mắt vừa thất vọng vừa chán ghét, vung tay áo một cái, quay người đi theo họ vào trong.
Chỉ còn lại ta đứng trơ trọi giữa sân. Tuyết rơi lặng lẽ, từng bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống vai ta.
Phải thừa nhận, lòng ta có hơi nhói đau.
Ta vốn luôn biết mình là cô nhi, nay đột nhiên được cha mẹ ruột tìm đến. Dù đã nhận ra họ không đáng tin cậy, nhưng sâu trong lòng, ta vẫn không thể ngăn mình hy vọng vào một chút hơi ấm từ tình thân.
Nay chút mong mỏi ấy cuối cùng cũng tan biến.
Nhưng ta chỉ buồn trong thoáng chốc.
Ngay sau đó, ánh mắt ta bắt gặp khay trái cây được bày trong đại sảnh.
Từng quả đỏ mọng, căng tròn, nhìn thôi đã thấy nước ngọt chảy tràn.
Ở vùng đất khắc nghiệt như Thanh Châu, hoa quả tươi rất hiếm, loại này chắc chắn được vận chuyển gấp rút từ nơi khác đến, dành riêng cho phủ Thứ sử.
Ta hỏi người hầu: "Ta ăn được không?"
Người hầu vốn đang chờ ta bật khóc, không ngờ lại nghe thấy câu hỏi này, bối rối đáp: "Được… được chứ…"
Ta mừng rỡ: "Hay lắm!"
Ăn liền mấy quả, lại lén nhét thêm một nắm đầy túi áo.
Triệu phủ đúng là giàu có thật.
Có tiền quả là tốt.
Cả nhà đều ùn ùn kéo về phía Triệu Thanh Thanh, chẳng ai để ý đến ta.
Thừa lúc hỗn loạn, ta liền trèo tường ra ngoài, kịp đến chợ trước khi mọi người dọn hàng.
Ta đem số trái cây vừa lấy được bán sạch, thu về hai lượng bạc, rồi dùng hết số tiền ấy để mua mấy con lợn béo.
Ta thuê một chiếc xe ngựa, chất lợn lên và dặn phu xe chuyển thẳng đến doanh trại.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm, ta còn viết thêm một lá thư nhờ chuyển cùng:
[Các huynh đệ, nhận thư như thấy mặt.]
[Lợn đã đến, nhanh tay làm thịt mà ăn, tuyệt đối đừng như lần trước bắt được con dê, không nỡ ăn để rồi càng nuôi càng gầy.]
[Cứ yên tâm, có ta ở Triệu phủ, sau này bữa nào cũng có thịt!]
…
Khi Triệu Thanh Thanh đến tìm ta, ta đang ngồi trầm ngâm bên gốc cây cảnh trong sân, suy nghĩ xem làm cách nào để bán nó đi.
Cây này nếu bán được, ta có thể mua đủ áo ấm cho toàn quân doanh, giúp các huynh đệ không còn phải chịu khổ vì những cơn giá buốt và các vết bỏng lạnh nữa.
Nhưng vấn đề là cây quá lớn, ta thật sự không biết làm sao để vận chuyển nó ra khỏi phủ một cách kín đáo.
Triệu Thanh Thanh bước vào đúng lúc bắt gặp ta đang ngồi dưới gốc cây, vẻ mặt trầm tư đầy lo lắng.
Nàng khẽ nhếch môi cười, dáng vẻ đầy tự mãn: "Thế nào, tỷ đã tin rồi chứ?"
Nàng tiến lại gần, cúi người ghé sát tai ta, hơi thở mang theo mùi hương thoảng qua, giọng nói như rót vào tai: "Tỷ không thể nào cướp được tình yêu của phụ mẫu và đại ca dành cho muội. Chỉ cần muội hơi nhấc tay, mọi thứ lại trở về với muội thôi.”
"Chim khách chiếm tổ thì đã sao? Chỉ tiếc năm đó tổ mẫu lại mềm lòng, không bóp c.h.ế.t tỷ ngay từ đầu."
Nàng nói bằng giọng lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười rực rỡ: "Dù tỷ có sống sót trở về, cũng chẳng sao. Thiên kim duy nhất của Triệu phủ vẫn là muội. Một kẻ thô lỗ như tỷ, làm sao đủ tư cách đứng trên đại sảnh? Phụ mẫu vứt tỷ ở góc sân hẻo lánh này, chính là chẳng muốn nhìn thấy tỷ."
Ta bình tĩnh nhìn nàng, thật sự muốn bảo rằng: viện này tốt lắm.
Chính vì hẻo lánh nên mất cái gì cũng chẳng ai hay.
Những ngày qua, ta đã lặng lẽ bán đi tất cả những thứ có thể đổi được tiền, gom góp thành một khoản kha khá, rồi đổi hết thành ngân phiếu.
Triệu Thanh Thanh còn định nói tiếp, thì đột nhiên một nha hoàn từ phòng Triệu phu nhân bước vào.