Ta quay sang mỉm cười với Ngự sử, người đang bàng hoàng chưa định thần lại: "Ta đã đoán trước rằng Triệu Đông Chí có thể cùng đường làm liều, nên đã cho Huyền Giáp doanh phục kích bên ngoài."
Lời vừa dứt, một bóng người trong bộ hắc bào đã cầm kiếm bước vào.
Tạ Trạc nhìn ta.
Ta nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, ta mỉm cười, ánh mắt ngân ngấn nước: "Tạ Trạc, ta phải vào kinh thành rồi.”
"Nếu ta không trở về, nhớ chăm sóc con khỉ gỗ nhỏ của ta nhé."
Mùa xuân năm Kiến Chiêu thứ hai, từ vụ án tham nhũng tại Triệu gia ở Thanh Châu, một cuộc cải cách đẫm m.á.u đã xảy ra trong triều đình.
Hàng loạt quan lại tham ôi bị bắt, kẻ thì mất mũ ô sa, kẻ thì mất đầu.
Triệu gia quả nhiên bị liên lụy tru di cửu tộc.
Là con gái ruột của Triệu đại nhân và Triệu phu nhân, ta đương nhiên nằm trong danh sách bị xử lý đầu tiên.
Nhưng Huyền Giáp doanh đã viết huyết thư, đồng lòng cầu xin tha tội cho ta.
Tạ Trạc đích thân vào cung, vị Tướng quân một đời kiêu ngạo ấy đã quỳ trước cổng cung suốt mười canh giờ, tuyết lớn phủ đầy bộ giáp sắt.
Cuối cùng, Thái Hoàng Thái Hậu dắt theo Tiểu Hoàng đế bước ra.
Bà cúi đầu nhìn Tạ Trạc, hỏi: "Ngươi đang xin tha cho binh sĩ của ngươi, hay xin tha cho người trong lòng của ngươi?"
Tạ Trạc trầm ngâm một lúc, rồi đáp: "Thần và Triệu Mộc Cẩn quen biết hơn mười hai năm.”
"Năm năm trước, trong trận Tuyết Hà Lĩnh, thần bị trọng thương hôn mê, chính Triệu Mộc Cẩn đã cõng thần từ trong tuyết trắng trở về.”
"Nàng cũng bị thương, m.á.u từ vết thương của chúng thần nhỏ xuống tuyết, hòa vào nhau.”
"Nàng sợ thần ngủ quên, nên đã cùng thần cất tiếng hát."
Tạ Trạc cất giọng trầm thấp, khe khẽ hát: "Ai bảo không có áo? Ta cùng huynh chung giáp…"
Tiếng hát vang vọng trong bức tường cung đình tĩnh mịch.
Thái Hoàng Thái Hậu bỗng bật cười.
Bà nói: "Ngọc Nhi cũng rất thích hát bài này. Ngươi thật giống mẫu thân ngươi."
Ngọc Nhi chính là khuê danh của Tạ lão phu nhân.
"Muội muội của ta đã nuôi dạy được một đứa con xuất sắc.”
"Và đứa con xuất sắc ấy, hai mươi năm sau đã trở thành một vị Tướng quân, đã rèn nên một đội quân xuất sắc cho triều đình."
Thái Hoàng Thái Hậu cất giọng sang sảng: "Chinh chiến sa trường, bảo vệ biên cương, thanh trừng triều đình, nghiêm trị tham quan – đó là trung.”
"Lấy Huyền Giáp doanh làm nhà, dám bất chấp thiên hạ dị nghị để lo cho gia đình – đó là hiếu.”
"Triệu Mộc Cẩn vừa trung vừa hiếu, có tội gì? Phải thưởng!"
Một số quan lại bước ra phản đối: "Thái Hoàng Thái Hậu, xin người nghĩ kỹ, việc này không hợp quy tắc."
Bà lắc đầu, nói: "Người trị thiên hạ, chứ không phải quy tắc trị thiên hạ."
Vậy là, ta được miễn tội, được lệnh trở về Huyền Giáp doanh, giữ chức Phó tướng dưới trướng Tạ Trạc, tiếp tục bảo vệ Thanh Châu.
Sau đó, rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Triệu đại nhân và Triệu Thước bị xử trảm, Triệu phu nhân bị giáng làm nô tịch.
Triệu Thanh Thanh ở Tề Vương phủ, bệnh tật triền miên, khi nghe tin dữ, đã thổ huyết mà qua đời.
Những tin tức này được Tạ Trạc mang đến cho ta.
Trên vùng biên ảii phủ đầy tuyết trắng, chúng ta không nói một lời, chỉ ngồi bên nhau, lặng lẽ ngước nhìn ánh trăng.
Hắn biết ta đã nhiều lần trên chiến trường dùng mạng mình để đổi lấy mạng sống của hắn.
Ta cũng biết, hắn đã quỳ suốt mười canh giờ ngoài cung để cầu xin cho ta.
Nhưng cả hai đều không nói gì.
Mười hai năm kề vai sát cánh, từng ánh mắt, từng cử chỉ, chúng ta đã sớm thấu hiểu lòng nhau.
Vậy nên, khi thực sự cần nói điều gì đó, lại trở nên ngập ngừng và vụng về.
Hồi lâu, Tạ Trạc khẽ cất giọng: "Con khỉ gỗ đó cũ rồi, ngươi có thể khắc lại một con mới không?"
Ta bật cười.
"Được thôi, lần này, ta sẽ khắc đẹp hơn."
…
Ở đằng xa, khói bếp từ quân doanh lững lờ bốc lên.
Thê tử của Lưu Tú Tài bế con gái nhỏ đến thăm hắn.
Cô bé tròn trĩnh như cục tuyết ôm lấy cổ Ngô Nhị Lang, ngọt ngào gọi: "Nhị thúc!"
Ngô Nhị Lang vui vẻ cõng cô bé lên vai, đùa nghịch khắp nơi.
Không cẩn thận, hắn đụng trúng Bùi Đại Khánh.
Bên cạnh Bùi Đại Khánh, người phụ nữ ấy mỉm cười, lấy ra một viên kẹo mạch nha đưa cho cô bé.
Chính là người phụ nữ đã đợi hắn suốt bao năm, giờ đây, nàng đã là thê tử của hắn.
Mạnh Đông Qua tay cầm một cuốn binh thư chạy tới, định nhờ Tạ Trạc giảng giải một vài thắc mắc.
Nhưng lại bị Dư Tiểu Hổ cùng mấy huynh đệ khác giữ lại, nháy mắt ra hiệu: "Đợi chút nữa hãy đi."
Cả bọn cùng nhìn về phía ta và Tạ Trạc.
Hoàng hôn đỏ rực như biển cả từ từ buông xuống, ánh chiều nhuộm lên mỗi gương mặt những sắc màu ấm áp nhất.
Chúng ta không cần phải nói yêu thương nhau.
Vì tình yêu đã hòa quyện trong đất trời.
Hết.