Bấy nhiêu năm qua, chúng ta đã vào sinh ra tử cùng nhau, dùng mạng mình đổi lấy mạng sống của nhau.
Chúng ta sống c.h.ế.t không rời.
Họ, mỗi người trong số họ, đều là huynh đệ của ta, là những người thân yêu nhất của ta.
Và giờ đây, cuối cùng ta đã trở về nhà.
…
Đêm hôm đó, quân Khương Nhung xâm phạm biên giới, Huyền Giáp doanh khẩn cấp xuất quân nghênh chiến.
Chủ tướng chính là con trai của Trấn Viễn hầu, người duy nhất còn sống sót trong dòng họ Tạ – gia đình trọn đời trung liệt, Tạ Trạc.
Vị tướng trẻ chỉ mới hai mươi hai tuổi này cầm trong tay binh phù của phụ thân mình, khoác bộ giáp của người huynh trưởng đã khuất, từ biệt người mẹ hiền trên cao đường, cưỡi trên lưng một con ngựa Huyết Hãn đen tuyền, lao vào chiến trường mênh m.ô.n.g bát ngát.
Nhưng hắn không hề đơn độc, bởi phía sau hắn là chúng ta – những huynh đệ đồng sinh cộng tử.
Cờ chiến phấp phới, màn đêm đáng sợ bao trùm, nhưng chúng ta vẫn lớn tiếng hát vang:
"Ai bảo không có áo? Ta cùng huynh khoác chiến bào! Vua ra lệnh khởi binh, mài gươm giáo sắc bén. Ta và huynh đồng lòng, cùng chung một chiến tuyến!"
"Ai bảo không có áo? Ta cùng huynh thắt đai cương! Vua ra lệnh khởi binh, nâng mâu kích kiên cường. Ta và huynh tiến bước, cùng vượt ngàn gian khó!"
“Ai bảo không có áo? Ta cùng huynh mặc giáp đồng! Vua ra lệnh khởi binh, chỉnh áo giáp sẵn sàng. Ta và huynh ra trận, đối mặt mọi hiểm nguy!”
Bài ca dội vang trong bóng tối, át đi nỗi sợ hãi, hòa vào tiếng vó ngựa và tiếng gió rít trên chiến trường rộng lớn.
…
Sử sách ghi chép lại, năm Sơ Nguyên thứ 22, vào đầu xuân, Trấn Viễn hầu Tạ Trạc dẫn quân đại phá Khương Nhung.
Trong trận chiến ấy, đại tiểu thư của Triệu phủ, Triệu Mộc Cẩn, theo quân xuất chinh, lập được chiến công hiển hách, lần lượt thăng từ Nha tướng lên Phó tướng.
Người đời đều nói, sau Tạ lão phu nhân, triều ta cuối cùng cũng xuất hiện thêm một nữ anh hùng không thua kém nam nhân.
Sau chiến thắng lớn, quân Khương Nhung thất bại rút lui thì ở kinh thành cũng xảy ra biến cố lớn – Hoàng đế băng hà, Thái hậu đưa Tiểu Hoàng tử ba tuổi lên ngôi, trở thành Thái Hoàng Thái Hậu, buông rèm nhiếp chính.
Nghe được chiến công của ta, Thái Hoàng Thái Hậu đặc biệt cử Ngự sử đến Thanh Châu, truyền lệnh mời ta vào kinh nhận ban thưởng.
Triệu phủ liền mở tiệc lớn để khoản đãi Ngự sử.
Đúng vậy, sau khi ta lập công, Triệu phủ bắt đầu xem ta là niềm tự hào.
Triệu đại nhân và Triệu phu nhân cười rạng rỡ, đón ta vào Triệu phủ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngay cả Triệu Thước cũng trở nên niềm nở, bám lấy ta, thỉnh thoảng lại dùng mấy bài thơ dở tệ để ca tụng chiến công của ta.
Ta hỏi hắn: "Triệu Thanh Thanh đâu?"
Nụ cười của hắn thoáng ngưng lại, nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ bình thản: "Thanh Thanh giờ đã gả vào Tề Vương phủ làm Vương phi, cùng Tề Vương ân ái hài hòa."
Ta hiểu ngay.
Triệu Thanh Thanh chơi lửa tự thiêu, cuối cùng phải trả giá bằng chính bản thân nàng.
Còn ta, người trở về trong vinh quang, lại trở thành chỗ dựa lớn nhất của Triệu phủ.
Triệu phu nhân nắm tay ta, khóc lóc nói: "Con có thể bình an trở về, mẫu thân mới yên tâm. Chốn sa trường đao kiếm không có mắt, mẫu thân thật sự lo con sẽ gặp chuyện chẳng lành."
Ta không nói gì.
Đúng vậy, ta đã bình an trở về.
Nhưng rất nhiều huynh đệ của ta đã ngã xuống chiến trường, c.h.ế.t không toàn thây, chỉ được bọc xác trong da ngựa mà trở về.
Rất nhiều người trong số họ không đáng phải chết.
Nếu vũ khí của chúng ta tốt hơn một chút, nếu pháo đạn đầy đủ hơn, nếu bữa ăn hằng ngày của chúng ta dinh dưỡng hơn, nếu thuốc men trong doanh trại không quá thiếu thốn...
Nhưng suốt mười mấy năm dài đằng đẵng, chúng ta không có tiền.
Tạ Trạc vẫn luôn dùng tiền của mình để bù vào quân lương, nhưng dù cố gắng đến đâu, cũng chẳng đủ.
Ta nhìn quanh Triệu phủ.
Thanh Châu vốn là vùng đất nghèo khó, lạnh giá, nhưng nơi này lại đầy những đình đài lầu các, cầu nhỏ uốn lượn, nước chảy róc rách, chẳng khác gì Giang Nam phồn hoa.
Nghe nói, những khối đá xây dựng khu vườn này đều được vận chuyển từ Thái Hồ, từng viên một, tốn kém vô cùng.
Gần đó, một tên hạ nhân đang báo thực đơn bữa tiệc tối nay để tiếp đãi Ngự sử: "Cá mập om vàng, lưỡi phượng xào cay, thịt anh đào, canh Phật nhảy tường…"
Người nhà họ Triệu vây quanh ta, niềm nở kể về những nguyên liệu quý hiếm này, nói rằng họ đã tốn bao nhiêu công sức để chuẩn bị bữa tiệc chào đón ta.
Còn ta, chỉ đưa tay sờ lên bộ chiến phục của mình.
Nơi thắt lưng đã có thêm nhiều ký hiệu, mỗi ký hiệu tượng trưng cho một huynh đệ đã ngã xuống.
Ta nói: "Chuẩn bị xong rồi thì mở tiệc đi. Đã đến lúc gặp Ngự sử đại nhân."