“Ta đây không gọi là thay đổi, mà là khả năng tiếp thu mạnh mẽ.” Ninh Minh Thành khẽ cười.
Diệp Linh Lang cười, lấy lại mảnh nhỏ trong tay Ninh Minh Thành bỏ vào nhẫn của mình.
“Tiểu sư muội, chúng ta nên tìm mảnh nhỏ tiếp theo thế nào?”
“Đơn giản, bắt yêu quái tới hỏi một chút chẳng phải là sẽ biết hay sao.”
“Tiểu sư muội của ta lúc nào cũng thông minh!”
Bên kia, Thẩm Ly Huyền sau khi tách bọn họ ra thì nhanh chóng thu lại cảm xúc quay lại sơn động lúc nãy.
Lúc nãy khi rời đi, những yêu quái đó về cơ bản đã bị nấu chính, lúc này đi vào thì dù có còn yêu quái thì hắn cũng có thể ứng đối, lấy đi mảnh nhỏ phía dưới linh trì có lẽ cũng không khó.
Hắn nghĩ như vậy trong lòng, giây tiếp theo bước vào sơn động, khi nhìn thấy tình hình bên trong, hắn ngây cả người.
Sơn động chứa đầy hải yêu đã được nấu chín lúc này không còn gì nữa!
Đừng nói là một con yêu quái, ngay cả nước ao cũng khô cạn!
Đất phía dưới linh trì đã bị yêu khí ăn mòn, mà bên trong đất cái gì cũng không có.
Thẩm Ly Huyền không thể tin tưởng được nhìn tất cả những cái này, một hồi lâu sau hắn mới vung kiếm trong tay c.h.é.m về phía ao khô cạn.
Ánh kiếm vung lên c.h.é.m vào ao, ở phía dưới ngoại trừ có các dây leo đã bị lửa đốt thành tro thì cái gì cũng không có, mảnh nhỏ Thương Thủy Châu đã bị ai đó cầm đi rồi.
Thẩm Ly Huyền nhăn mặt lại, tay nắm chặt chuôi kiếm.
Hắn căn bản không có đi xa, hơn nữa thời gian rời đi cũng không dài, khi đi lực chú ý của hắn vẫn luôn hướng về chỗ này. Rốt cuộc là ai có mánh khóe này, sử dụng năng lực thông thiên có thể dưới mí mắt của hắn mà làm sạch hang động này như vậy?
Người này rốt cuộc muốn làm gì?
Nếu chỉ vì Thương Thủy Châu thì vì sao lại dọn hết t.h.i t.h.ể yêu tộc?
Thẩm Ly Huyền nghĩ mãi vẫn không rõ, hắn nhăn mày chặt chẽ, trong lòng khẩn trương, ở Thanh Vân Châu này có thể có bản lĩnh vô thanh vô tức mà mang đi mảnh nhỏ Thương Thủy Châu chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!
Nếu bọn họ thật sự có người ở gần đây, chẳng phải tiểu sư muội sẽ gặp nguy hiểm hay sao?
Không ổn rồi, hắn không nên mặc kệ bọn họ mà rời đi.
Hắn lập tức xoay người hướng về phía Diệp Linh Lang rời đi, nhất định phải nhanh chóng tìm được bọn họ.
Phía bên kia, Diệp Linh Lang và Ninh Minh Thành giả vờ đi khỏi Thanh Vân Châu, sau khi đi được một đoạn thì lại vòng lại từ một vị trí khác, lần nữa đi sâu vào Thanh Vân Châu.
Lúc này, hai người bọn họ đang ngồi xổm phía sau một bức tường, nhìn về phía trước.
Phía trước là phòng ốc và đường phố đã bị hủy hoại đến nỗi không thể nhận ra cái gì với cái gì nữa, đúng như lời của nhị sư huynh, Thanh Vân Châu đã bị hủy hoại, người Thanh Vân Châu lưu lạc khắp nơi, thương vong rất nhiều, trên đường cái rất khó có thể nhìn thấy người sống.
Nhưng thật không khéo là, khi bọn họ đi vào thị trấn nhỏ đầu tiên của Thanh Vân Châu, thật đúng là nhìn thấy người sống, lại không chỉ có một người.
Lại càng tình cờ nữa là, trong số năm người sống phía trước, bọn họ còn biết ba người.
Lúc này, năm người bọn họ đang bị một đám hải sản vây đánh, số lượng hải sản đạt tới mười con, so với đám hải sản lần trước bọn họ thấy còn có chất lượng hơn nhiều, số Nguyên Anh tính ra còn nhiều hơn mấy người so với lúc trước.
Năm người này bị vây quanh ở giữa, hai cô nương không quen biết yếu đuối không có sức lực để chiến đấu, ba đệ tử Thất Tinh Tông lấy ít địch nhiều còn đang đau khổ chống đỡ, nhưng nhìn thì có vẻ như không thể đứng vững được bao lâu nữa.
“Tiểu sư muội, ba đệ tử Thất Tinh Tông phía trước không phải là mấy người để lại phòng khách cho chúng ta ở Cửu Hoa Sơn sao? Đặc biệt là người cầm đầu kia, rất lễ phép!”
“Lục sư huynh, để muội sửa lại cho đúng một chút, phòng cho khách vốn là của chúng ta, cần nhờ vả gì bọn họ? Còn nữa, hắn lễ phép hay không cũng không do bản thân hắn quyết định.”
Ninh Minh Thành trước sau như một chỉ nghe hiểu một nửa, nhưng không sao, ít nhất hắn đã đuổi kịp một nửa tư duy của tiểu sư muội, rất có tiến bộ.
“Tiểu sư muội, muội tính phải làm thế nào? Chúng ta tìm một vòng lớn, thật vất vả mới tìm được đám hải yêu này, chỉ là người Thất Tinh Tông ở đó, thân là danh môn chính phái chúng ta không thể trực tiếp làm việc được!”
“Lục sư huynh, muội có một ý tưởng lớn mật!”
Ninh Minh Thành chấn động cả người.
“Lớn mật đến mức nào?”
Diệp Linh Lang nhỏ giọng nói vài câu bên tai Ninh Minh Thành.
!!!
Cái này mà chỉ gọi là lớn mật?
“Muội nghiêm túc sao?”
“Muội nghiêm túc! Đây là biện pháp tốt nhất có thể tìm đủ mảnh nhỏ! Huynh yên tâm, nếu thật sự xảy ra chuyện, đánh không lại còn không thể chạy thoát hay sao? Muội có hậu chiêu!”
Diệp Linh Lang lấy ra một chồng bùa đưa cho Ninh Minh Thành.
“Lục sư huynh cầm lấy cái này đi!’
“Đây là cái gì?”
“Muội bắt chước những đại môn phái làm bảo mệnh phù, bảo mệnh phù của bọn họ là dùng khí huyết nuôi dưỡng rất nhiều năm khiến cho lá bùa cùng với bản thân có số phận tương liên. Nhưng mà với tần xuất chúng ta gây chuyện mà nói, cái loại phù phải nuôi dưỡng trong thời gian dài này quá tốn thời gian và công sức. Cái này muội làm có đơn giản hơn một chút, huynh dùng tạm.”
Ninh Minh Thành nhăn mày, tiểu sư muội nói đơn giản, vậy thì nhất định là vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức thái quá, cần phải hỏi rõ ràng.
“Vậy khi sử dụng có gì khác với của bọn họ?”
“Bảo mệnh phù của bọn họ xé lần nào có tác dụng lần đó, còn bùa của muội thì còn phải dựa vào may mắn, xé vào tấm nào phù hợp với huynh thì có thể giúp huynh thuấn di rời đi.”
!!!
Đồ vật bảo mệnh còn phải dựa vào may mắn? Biết đâu không may mắn thì biết làm sao?
“Trong tình huống khẩn cấp làm sao có thời gian để xé hết tấm này đến tấm khác? Vậy ta có thể xé một lần nhiều tấm được không? Dù sao trong đó nhất định là có!”
“Không thể, bởi vì xé mỗi một tấm huynh sẽ có thể thuấn di một lần, nếu xé toàn bộ thì biết đâu lại có nhiều tấm có tác dụng, thuấn di đến nhiều chỗ cùng một lúc, dễ dàng xảy ra chuyện, đầu với chân tay lại không đi cùng một chỗ thì sao.”
!!!
Đây là chuyện kinh dị gì vậy, người không bị đối thủ c.h.é.m c.h.ế.t mà lại bị mình xé chết!
“Vậy thì nếu ta không may mắn, chẳng phải là xé đến tấm cuối cùng mới có thể rời đi à?”
“Lục sư huynh nói sai rồi, nếu huynh thật sự không may mắn thì xé hết rồi huynh cũng không thể rời đi!”
…
Bảo mệnh phù của tiểu sư muội đúng là đơn giản quá mức rồi.
Thời khắc quan trọng còn phải chơi trò may mắn, không biết có thể sống sót hay không.
“Vậy muội cho ta thêm mấy tấm đi, biết đâu trong chồng này lại không có tấm nào phù hợp với ta.”
“Đưa nhiều cũng không có tác dụng, đã xé nhiều bùa như vậy mà còn chưa đi, đối thủ khẳng định đã tiễn huynh đi rồi.”
…
Ninh Minh Thành nắm lấy chồng bùa mà Diệp Linh Lang đưa cho, mặt xám như tro tàn, không có tí đảm bảo gì cả.
“Tiểu sư muội, nếu thật sự xảy ra chuyện…”
“Từ xưa tu tiên chính là nghịch thiên cải mệnh, làm gì có chuyện không có nguy hiểm chứ? Hơn nữa, huynh muốn có thiên tài địa bảo, chẳng lẽ không phải trả cái giá gì sao? Dông dài làm gì? Hãy tin muội, chuyện này làm xong rồi nhất định huynh sẽ thăng hoa!”
“Muội xác định không phải là thăng thiên đấy chứ?”
“Vậy thì thăng thiên! Dạy huynh một bài học, ai bảo không tu luyện cho tốt, ai bảo không đánh lại được thất sư huynh, ai bảo không đánh lại được đối thủ, thăng thiên rồi huynh trách ai? Huynh còn chưa tỉnh táo lại một chút hay sao?”
…
Nói rất có lý!
“Nhanh lên nào, bọn họ sắp không chịu nổi nữa.”
“Chết thì chết! Muội chỉ là Trúc Cơ còn dám chơi, ta là Kim Đan còn sợ cái gì?”
“Đúng quá rồi! Làm người khó có thể phóng túng một trận, đi đánh nhau thôi thiếu niên!”
Ninh Minh Thành nhanh chóng cầm theo trường kiếm nhảy ra ngoài.