Diệp Linh Lang quyết định đi Thanh Vân Châu chũng không phải là hành động theo cảm tính nhất thời.
Nàng nhớ rõ trong nguyên tác, nhị sư huynh nhà bọn họ Thẩm Ly Huyền lần đầu xuất hiện là ở nơi xuất hiện đại yêu của Thanh Vân Châu.
Sau này hắn bị người ta phát hiện là bản thân có dòng m.á.u nửa người nửa yêu, đã có người liên tưởng hắn đã từng xuất hiện ở Thanh Vân Châu, nơi đại yêu tàn sát bừa bãi. Vì thế mọi người đều nghĩ tai họa lúc trước đó là hắn đem từ yêu giới đến Tu Tiên giới.
Do đó, xác định hắn chính là yêu đã ẩn núp ở tu tiên giới không có ý tốt, từ trước đã làm đủ chuyện xấu, tương lại nhất định sẽ tự tay hủy hoại tu tiên giới.
Cho nên sau đó toàn bộ Tu Tiên giới liên thủ bao vây g.i.ế.c hắn, cuối cùng hắn c.h.ế.t trong tay Diệp Dung Nguyệt, bị nàng lấy đi yêu đan, lấy đi bảo vật yêu tộc trên người hắn.
Bởi vậy, chuyến đi này nàng cần phải đi Thanh Vân Châu, ít nhất là không khiến cho nhị sư huynh để lại manh mối gì sau này người ta kể chuyện, sau này mới có thể khiến cho người khác có lý do để bôi nhọ và mưu hại hắn.
Nếu trước kia nàng còn có chút tin tưởng đối với nguyên tác, đến giờ nàng cảm thấy nghi ngờ với toàn bộ những gì viết trong đó.
Trong nguyên tác không có chứng cứ rõ ràng chứng minh đại yêu là do nhị sư huynh Thẩm Ly Huyền mang tới, nhưng giữa những hàng chữ nó thể hiện là để cho người khác cảm thấy đây là sự thật.
Loại này “sự thật” nàng đã gặp quá nhiều kể từ lúc nàng xuyên vào đây, tám chín phần mười đều là giả dối.
“Diệp Linh Lang lôi kéo Ninh Minh Thành đi đến truyền tống trận của Kỷ Thành, truyền tống tới thành trì gần Thanh Vân Châu nhất, sau đó lại ngự kiếm bay đi Thanh Vân Châu.
“Tiểu sư muội, muội nói đến nhị sư huynh là chuyện gì thế? Không phải là muội chưa từng gặp nhị sư huynh hay sao? Vì sao sẽ biết huynh ấy ở Thanh Vân Châu chứ?”
“Lục sư huynh, lúc ở Cửu Hoa Sơn muội đã tính một quẻ cho huynh ấy, tính ra huynh ấy ở Thanh Vân Châu.”
“Muội học được xem bói từ lúc nào?”
“Sư phụ dạy!”
“Sư phụ không phải là ở Thanh Huyền Tông hay sao?”
“Là sư phụ của muội, không phải sư phụ của chúng ta.”
…
Thật ra, chỉ cần tiểu sư muội lấy bất cứ một cái cớ nào đó hắn cũng sẽ tự thuyết phục mình tin tưởng.
Nhưng loại kỹ xảo để sư phụ đội nồi rõ ràng này, có ai mà không sử dụng hàng ngày chứ?
“Lúc trước muội còn chưa từng gặp nhị sư huynh đúng không?”
“Khi nhập môn, sư phụ có giới thiệu cho muội rồi, cũng cho muội xem hình vẽ nhị sư huynh, ngọc bài liên hệ cũng cho, lục sư huynh, huynh muốn hỏi gì nữa không?”
……
Không có nữa, không cần phải lãng phí sức lực vô ích làm gì.
“Nếu huynh không có câu hỏi gì nữa, hãy lên thân kiếm của muội, muội sẽ mang huynh ngự kiếm bay đi Thanh Vân Châu.”
“Tiểu sư muội, ta có thể tự mình ngự kiếm.”
“Nhưng kiếm của huynh có biết tự bay đâu!”
???
Hắn biết ngự kiếm, vì sao cần kiếm phải tự bay?
“Lục sư huynh, cho đến lúc này huynh vẫn không rõ vì sao sẽ thất bại bởi thất sư huynh đúng không?”
Ninh Minh Thành sửng sốt.
“Còn không phải là tại lúc thi đấu ta đã đánh lỗi chiêu số, lại đúng lúc hắn khắc chế ta sao?”
“Sai, là bởi vì huynh chưa đủ nỗ lực.”
???
“Huynh làm sư huynh, nhiều tuổi hơn huynh ấy, sống lâu hơn huynh ấy, nếu mà huynh lại nỗ lực hơn huynh ấy một chút, huynh cũng sẽ không thất bại trước huynh ấy.”
…
“Huynh nghĩ đi, nếu tu vi của huynh là Nguyên Anh, đánh một Kim Đan như huynh ấy không phải là vừa đánh vừa chơi hay sao? Còn cần phải tìm cách xuất chiêu như thế nào ư? Còn cần phải lo lắng thuộc tính khắc chế hay sao?”
!!!
Nói rất có lý.
Không khí đã đến mức này, hắn cũng không phải là người không hiểu chuyện.
“Tiểu sư muội, đừng nói nữa, ngồi lên kiếm của muội ta lập tức sẽ toàn tâm tu luyện.”
“Lục sư huynh, tuy huynh không có gì đặc biệt cũng không phải mạnh nhất, nhưng huynh thật sự rất biết điều, dễ dàng tiếp nhận được tình huống hiện tại. Không giống thất sư huynh cùng với ngũ sư huynh, lúc trước còn giãy giụa phản đối.”
…
Tiểu sư muội, tính về khả năng xát muối vào trái tim người khác muội thật sự không thua ai.
“Mau tu luyện đi, muốn gặp đại yêu, chúng ta phải lấy ra diện mạo tốt nhất.”
Ninh Minh Thành đã ngồi xếp bằng đả tọa trên thân Huyền Ảnh: …
Kỳ thật, hắn không hiểu, gặp đại yêu thì vì sao phải lấy ra diện mạo tốt nhất, lại không phải đi xem mắt.
Nhưng hắn không hỏi, hắn chính là người có khả năng tiếp thu nhanh hơn so với người khác.
Vì thế, hai người ngồi chung một kiếm, lấy ra linh châu bắt đầu giành giật từng giây để tu luyện.
Huyền Ảnh bay rất nhanh, chỉ một ngày sau đã bay đến giữa không trung Thanh Vân Châu, chỉ còn một bước là bước vào Thanh Vân Châu.
Đúng lúc này, Huyền Ảnh đang bay vững vàng bỗng nhiên hạ độ cao cực nhanh, vọt xuống phía trước.
Hiện giờ sương mù tràn ngập Thanh Vân Châu, khắp nơi đều có nước, biến thành một cái thủy thành.
Cho nên, khi Huyền Ảnh bắt đầu lao xuống mặt đất Thanh Vân Châu, trong nháy mắt bọn họ tiến vào hơi nước mênh m.ô.n.g của Thanh Vân Châu, bị hơi nước và mây mù xung quanh che mắt.
Lúc đó, Ninh Minh Thành còn đang toàn tâm toàn ý tu luyện, Huyền Ảnh đột nhiên lao xuống làm hắn không cẩn thận bị ảnh hưởng, thiếu chút nữa bị tẩu hỏa nhập ma, hắn sợ tới mức vội vàng thu hồi linh lực, kết thúc tu luyện.
Trong khi hai người đang hạ cánh rất nhanh, Ninh Minh Thành kích động kêu lớn.
“Tiểu sư muội, vì sao bỗng nhiên lao xuống?”
“Lúc sư huynh đừng hoảng sợ, Huyền Ảnh tự có chừng mực.”
???
“Là có chuyện gì ngoài ý muốn hay sao?”
“Thấy sư phụ muội vừa mới thu, à không, mới bái, có phải chuyện ngoài ý muốn không?”
…
“Quả nhiên ông ấy dẫn người đến đây xử lý đại yêu của Thanh Vân Châu, chúng ta đến nhanh lên, tiến vào Thanh Vân Châu trước ông ấy.”
“Vì sao?”
“Bởi vì không cẩn thận ông ấy sẽ phải đánh nhau với đại yêu, để bảo vệ mọi người an toàn, khẳng định sẽ phong tỏa Thanh Vân Châu, tới lúc đó chúng ta sẽ không vào được nữa.”
…
“Muội đã biết hắn sẽ ở đây đánh nhau với đại yêu rất nguy hiểm, vì sao chúng ta còn phải đi vào?”
“Vì nhị sư huynh đó, huynh sẽ không nhẫn tâm mặc kệ huynh ấy chứ? Trời ơi…”
…
Không phải đâu tiểu sư muội, tội danh này không thể nói linh tinh đâu.
“Tuy là như thế, nhưng tu vi của nhị sư huynh cao hơn chúng ta, hai người chúng ta có tư cách gì đi cứu huynh ấy?”
“Huynh nói đúng, tu vi này của chúng ta không cẩn thận là không cứu được.”
???
“Vậy mà muội còn tới!”
“Không sao hết, không cứu được huynh ấy thì cùng lưu lại nơi này với huynh ấy.”
…
Hiện tại, Ninh Minh Thành hối hận rồi.
Lúc trước còn tưởng rằng không đến mức chôn thây nơi đất khách, hiện tại có lẽ là do hắn nghĩ không cẩn thận.
“Muội thà c.h.ế.t cũng muốn cứu nhị sư huynh, ta thật sư bị muội làm cho cảm động rồi.”
“Ai bảo chúng ta lưu lại đây là chết?”
“Vậy thì sao?”
“Đánh không lại thì gia nhập, Đại yêu này mới đến Tu Tiên giới, hẳn là thiếu rất nhiều chân tay. Nếu thật sư đi đến bước đường kia, huynh nói muội nên đội cái nồi này lên người vị sư phụ nào thì tốt hơn?”
!!!
Ninh Minh Thành tự cho là năng lực chấp nhận của bản thân đã đủ mạnh, nhưng hắn vừa mới tiến đến địa giới của Thanh Vân Châu, hắn đã cảm thấy trái tim của hắn đau đớn như bị nứt ra rồi.
“Tiểu sư muội, hai lần trước ra ngoài muội cũng dũng cảm như vậy hay sao?”
“Không có, hai lần trước đầu có các sư tỉ, đã cố tình nhẫn nhịn, lần này tốt rồi, chỉ có mỗi huynh đi cùng, có làm sao muội cũng không đau lòng.”
….
Nghe thấy nàng tự mình muốn buông thả bản thân, trái tim của Ninh Minh Thành lại càng đau hơn.
“Lục sư huynh, hình như chúng ta sắp rơi xuống đất.”
Diệp Linh Lang vừa dứt lời, hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã xuống từ trên người của Huyền Ảnh, mặt của Ninh Minh Thành tiếp đất, vùi thẳng vào trong đất.