“Sư phụ, lễ gặp mặt thu đồ đệ người đã chuẩn bị kỹ chưa? Linh khí không phải thượng phẩm thì không cần, đan dược không phải thất phẩm không cần, linh thú thì thôi đi con không nuôi, linh thạch thì lại quá tục khí, minh chủ thu đồ đệ, dù sao cũng nên rộng rãi một chút.”
…
Diệp Linh Lang thay đổi nhanh đến nỗi Nhậm Đường Liên cũng không kịp phản ứng.
Hắn vốn mười phần chắc chắn muốn thu nàng làm đồ đệ, hiện tại bỗng nhiên không còn chắc chắn lắm, cái dáng vẻ này của nàng, bản thân mình có thể quản được không?
“Không phải là người muốn đổi ý đó chứ! Một lời đã định, minh chủ phải làm gương tốt chứ! Nhanh lên nào, sư huynh sư tỉ của con còn đang đợi đấy!”
Nhậm Đường Liên lại càng cứng người, sao hiện tại lại giống như biến thành nàng muốn ăn vạ mình?
“Đương nhiên sẽ không đổi ý!”
“Vậy trước tiên người phải buông con ra đã.”
Nhậm Đường Liên hủy bỏ phép thuật trên người Diệp Linh Lang, Diệp Linh Lang lui về phía sau một bước, sau đó nháy mắt hai đầu gối quỳ xuống bái hắn một cái vang đầu.
“Sư phụ, nhận bái thứ nhất của đồ nhi!”
“Qua loa như vậy sao?”
“Bởi vì cái này không phải phần quan trọng nhất!”
“Quan trọng nhất là gì?”
“Là lễ thu đồ đệ đó, nói nửa ngày, người đã chuẩn bị xong chưa?”
……
Ngay lập tức, Nhậm Đường Liên có một cảm giác mình bị ngồi lên lưng.
Vì sinh linh thiên hạ, vì sự yên ổn của Tu Tiên giới, hy sinh này của hắn cũng quá lớn rồi!
Cũng được, biết đâu hy sinh này lại có thể đổi được niềm vui bất ngờ?
Chỉ là, Nhậm Đường Liên hắn thu đồ đệ làm sao có thể qua loa như thế?
Hắn hơi hơi mỉm cười, ánh hào quang bắt mắt nháy mắt sinh ra từ dưới chân hai người bọn họ, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, lan tràn đến tận bên ngoài hội trường luận võ.
Những người còn chưa rời đi nháy mắt quay đầu nhìn về phía bọn họ, mà những người rời đi còn chưa xa cũng không nhịn được mà quay lại hội trường.
Vì thế, trong khoảnh khắc đó, có ít nhất hơn một nghìn người nhìn thấy Diệp Linh Lang quỳ gối dập đầu trước mắt Nhậm Đường Liên.
Bọn họ còn đang khiếp sợ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy lòng bàn tay của Nhậm Đường Liên vừa nhấc, linh lực trong bàn tay của hắn hóa thành từng chùm ánh sáng rót từ đầu của Diệp Linh Lang vào thân thể của nàng.
Linh lực đến từ sư phụ giống như là ba tháng mùa xuân trong thân thể của nàng, mang đến từng hồi những cảm giác thoải mái ấm áp, làm cả người nàng thoải mái, tiến bộ.
Diệp Linh Lang vốn định giấu giếm ứng phó một chút, không nghĩ tới Nhậm Đường Liên còn nghiêm túc như thế, ngay tại chỗ làm nên một nghi thức, tuyên cáo cho tất cả mọi người biết hắn muốn thu đồ đệ của bản thân.
Sau này, mỗi lần nàng ra cửa làm việc gì, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều liên quan tới Nhậm Đường Liên.
Nhưng chuyện cũng không có gì lớn, rốt cuộc, việc này người hối hận khẳng định không phải nàng.
“Minh chủ đây là đang làm gì thế? Diệp Linh Lang vì sao quỳ xuống trước mặt hắn?”
“Đôi mắt ngươi không nhìn được thì móc ra đi, rõ ràng như vậy còn không nhìn ra sao? Đây là minh chủ tự mình nhận Diệp Linh Lang làm đồ đệ!”
“Trời ạ! Minh chủ tu vi Hóa Thần, là người mạnh nhất Tu Tiên giới, dưới trướng không có một đệ tử nào, mà Võ Hội Đỉnh Phong có nhiều thiên tài như thế, hắn chỉ chọn Diệp Linh Lang! Trách không được lúc trước Diệp Linh Lang từ chối lời mời của Điện chủ Liệt Dương Điện, hóa ra là đồng ý với minh chủ! Mệnh của nàng quá là tốt đi!”
Một màn này, các chưởng môn của tứ đại tông môn cùng các đệ tử cũng nhìn thấy.
Ba chưởng môn khác nhìn thấy màn này, trong mắt đều có thâm ý, giống như đang nghĩ gì.
Chỉ có Điện chủ Liệt Dương Điện tức giận đến nỗi chỉ vào Nhậm Đường Liên để mắng.
“Lão cáo già này, thế mà có thể đoạt người trước ta! Hắn cố ý phải không? Khoe khoang cho ai xem chứ? Tức c.h.ế.t mất!”
“Không phải là nhân lúc ngươi còn chưa đi, vội vàng tạo ra một chút ánh sáng để cho ngươi biết đấy chứ, đặc biệt khoe khoang với ngươi hay sao?” Thành chủ Côn Ngô Thành cười nói.
“Cáo già nhiều năm không thu đồ đệ, lần này phá lệ thu một đứa, có thể không khoe khoang hay sao? Chỉ là, lần này hắn thu đồ đệ, ta cảm thấy giống như là có mưu mô từ trước?” Cung chủ Ẩn Nguyệt Cung nhướng mày.
“Ai biết được, hắn làm việc thường xuyên thần thần bí bí như vậy. Làm động tĩnh lớn như thế, sau này muốn nhằm vào Diệp Linh Lang phải suy nghĩ thật kỹ!”
Lời này không biết là nói cho ai nghe, sau đó hắn liền xoay người phất tay áo rời đi!
Hào quang của Nhậm Đường Liên tồn tại một hồi lâu, khiến cho tất cả những người tiến đến quan sát nhìn rõ ràng chính xác, hắn mới vừa lòng thu lại.
Sau đó, hắn lấy ra từ trong nhẫn một hạt châu đưa cho Diệp Linh Lang.
Diệp Linh Lang nhận lấy hạt châu cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện phía trên có khắc tên của Nhậm Đường Liên, chợt liếc mặt một cái, nhìn có vẻ không đáng giá.
“Hạt châu này con giữ cẩn thận, khi ra ngoài gặp được nguy hiểm gì thì lấy ra, có thể cứu con một mạng.”
Diệp Linh Lang gật gật đầu, nhận lấy hạt châu.
“Cảm ơn sư phụ, người vừa mới nói con là đệ tử của người, có tài nguyên tốt tự nhiên sẽ cho con, đã nghĩ kỹ chưa?”
“Đã tính rồi, chờ đến khi còn về Kính Hoa Sơn với ta, muốn cái gì vi sư đều cho con!”
Diệp Linh Lang gật gật đầu, ít nhất sư phụ hờ này còn có vẻ hào phóng.
“Vậy sư phụ, người còn có đệ tử nào khác không? Nói cách khác, con có sư huynh sư tỉ không?”
“Có một đứa, nhưng mà hành tung của nó không rõ ràng, vi sư cũng không biết hắn đi đâu, đã nhiều năm chưa từng gặp!”
“Á!”
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng kia của Diệp Linh Lang, Nhậm Đường Liên nhăn mày lại, nàng lại có chủ ý linh tinh gì thế? Nàng còn muốn tai họa ai nữa?
“Đi thôi!”
“Sư phụ, con nên về Thanh Huyền Tông trước đã.”
Nhậm Đường Liên gật gật đầu, đúng lý là như vậy, hắn đưa cho Diệp Linh Lang một tấm ngọc bài.
Cầm ngọc bài có thể liên hệ với ta bất cứ lúc nào, hôm nay đi tạm biệt các sư huynh sư tỉ của con đi, bảo với bọn họ xin phép với Hoa Tu Viễn, ngày mai ta sẽ mang con về Kính Hoa Sơn.”
“Vâng thưa sư phụ, vậy con về trước đây!”
Diệp Linh Lang xoay người chạy về phía Thanh Huyền Tông, lúc này sư huynh đã thấy nàng quỳ xuống dập đầu, tò mò dò hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Vì thế, Diệp Linh Lang kể lại đơn giản chuyện Nhậm Đường Liên như thế nào tay không bắt sói, với việc nàng làm thế nào thuận thế tìm được một người mới coi tiền như rác cho các đồng môn nghe, chỉ không nói việc trở lại Kính Hoa Sơn.
“Minh chủ thu muội làm đệ tử, đây là một chuyện tốt, hắn rất mạnh cũng rất ổn trọng.” Bùi Lạc Bạch nói: “Tiểu sư muội, chúc mừng muội, mội có chỗ dựa mới rồi.”
Biết được tin này, các đồng môn khác đều vui vẻ cho nàng, ít nhất nàng cũng có một sư phụ tự nguyện quản lý nàng, còn hơn là vị sư phụ kia cái gì cũng mặc kệ.
“Cùng vui cùng vui, muội có chỗ dựa còn không phải mọi người đều có chỗ dựa hay sao? Có họa thì cứ thế xông vào, có việc thì sư phụ gánh, người này không gánh được thì người kia gánh, vĩnh viễn không đến trên người muội.”
Nghe được những lời này, những người khác cũng cười theo.
Võ Hội Đỉnh Phong kết thúc, các đệ tử tông môn mỗi người đều trở lại trong phòng, dọn dàng chuẩn bị hôm sau rời đi.
Bởi vì không thi đấu, đêm cuối cùng của Cửu Hoa Sơn náo nhiệt vô cùng, mọi người nói chuyện phiếm tản bộ bày tỏ cảm xúc, rất nhiều người tụ tập trên quảng trường Cửu Hoa Sơn, dòng người chen chúc xô đẩy, vô cùng náo nhiệt, đêm cuối cùng sắp chia tay vui vẻ một trận cuối cùng.
Đêm hôm đó, quảng trường Cửu Hoa Sơn, trên một con đường vừa hẹp vừa quanh co, các đệ tử Thanh Huyền Tông lén la lén lút đi tới.
Thấy lập tức phải rời xa quảng trường, đột nhiên phía sau truyền đến một loạt bước chân, có người!