{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 98: Chị dâu, chuyện này gấp gáp lắm sao?

Li Hôn đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa!

Hoắc Hoả Hoả 1660 Chữ 11/03/2025 20:47:38

Dung Yên và Giang Ngọc Uyển đồng loạt quay đầu lại, liền nhìn thấy Giang Ngự Hàn đang ngồi trên xe lăn, phía sau anh là Thẩm Mặc.

 

Lúc này, trông Dung Yên và Giang Ngọc Uyển rất thân thiết. Quan trọng hơn là vừa nãy, Giang Ngọc Uyển còn ghé sát tai Dung Yên để nói chuyện.

 

Vì thế, Giang Thiếu mới thốt ra câu nói ban nãy.

 

Giang Ngọc Uyển giật mình, sắc mặt tái nhợt, vội vàng giải thích với anh ba của mình:

 

“Không, không có gì đâu ạ! Chỉ là tình cảm giữa em và chị dâu rất tốt nên muốn ngồi gần nhau thôi.”

 

Thẩm Mặc cười nhạt, ánh mắt đầy hứng thú:

 

“Hai người thế này, đúng là thân thiết đến mức có gian tình luôn rồi nhỉ?”

 

Giang Ngọc Uyển lập tức rút tay đang khoác trên tay Dung Yên lại, bĩu môi đầy tức tối:

 

“Chú Thẩm, đồ có thể ăn bừa nhưng lời thì không thể nói bừa được đâu! Em với chị dâu là chị em tốt.”

 

Thẩm Mặc nhướng mày:

 

“Gọi anh là được rồi, vậy hai người cứ tiếp tục ngồi như thế đi.”

 

Nói xong, anh ấy cúi đầu, tiếp lời:

 

“Ang Hàn, vậy chúng ta ngồi chung bàn với chị dâu và Tiểu Uyển nhé?”

 

Giang Thiếu khẽ “ừm” một tiếng, ánh mắt rơi thẳng lên người Dung Yên.

 

Dung Yên mỉm cười:

 

“Trùng hợp thật, hai người cũng đến nhà hàng này ăn sao?”

 

Thẩm Mặc đáp:

 

“Chị dâu, em và anh Hàn muốn thử món bít tết thượng hạng của nhà hàng này.”

 

Chính là phần bít tết đắt nhất mà Dung Yên và Giang Ngọc Uyển đang ăn.

 

Dung Yên chân thành đánh giá:

 

“Hương vị cũng không tệ, đáng để thử.”

 

Chỉ là giá cả hơi chát mà thôi.

 

Giang Ngọc Uyển vẫn tiếp tục ngồi sát cạnh Dung Yên. Nhưng trước mặt anh ba của mình, cô không dám nhắc lại câu hỏi khi nãy nữa.

 

Vậy nên cô trực tiếp hỏi Dung Yên một câu khác:

 

“Có không?”

 

Dung Yên đang uống súp bắp thì bị sặc ngay lập tức.

 

Giang Ngọc Uyển vội vàng đưa khăn ấm cho cô, còn Giang Ngự Hàn thì đưa ly nước ấm của mình qua.

 

Uống nửa ly nước, Dung Yên mới cảm thấy dễ chịu hơn.

 

Cô nghe thấy Giang Ngự Hàn hỏi Giang Ngọc Uyển:

 

“Cái gì có không?”

 

Nếu Giang Ngọc Uyển nói ra sự thật, Dung Yên cảm thấy đây chắc chắn sẽ là một màn “xã hội chết” đầy kinh điển. Mấu chốt là còn có cả Thẩm Mặc ở đây.

 

Giang Ngọc Uyển không dám nhìn thẳng vào anh ba mình, cô quay sang Dung Yên nhỏ giọng đáp:

 

“Chị dâu, son phiên bản giới hạn của Dior ấy, chị có không?”

 

Dung Yên liền trả lời:

 

“Không có.”

 

Giang Ngọc Uyển nhấn mạnh giọng điệu:

 

“Thật sự là không có chứ?”

 

Dung Yên dùng sức gật đầu, vô cùng kiên định:

 

“Thật sự không có.”

 

Lắng nghe cuộc đối thoại của hai người họ, quan sát biểu cảm trên gương mặt họ, Giang Thiếu trầm ngâm.

 

“Chỉ là một thỏi son thôi, làm gì quan trọng bằng ăn bít tết.”

 

Vừa dứt lời, Thẩm Mặc liền cắt một miếng thịt bò bỏ vào miệng.

 

Dung Yên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Giang Ngọc Uyển vẫn rất thông minh.

 

Hơn nữa, cô cũng đã cho ra đáp án. Trong ký ức của cô, thậm chí ngay cả hôn Hàn Lăng Phong cô cũng chưa từng, càng không nói đến chuyện thân mật hơn.

 

“Chị dâu, em muốn đi vệ sinh, chị đi cùng em được không?”

 

Dung Yên có chút bất ngờ nhìn Giang Ngọc Uyển nhưng cũng không từ chối.

 

Bước vào nhà vệ sinh, Giang Ngọc Uyển bỗng chốc trông như sắp khóc đến nơi:

 

“Chị dâu, bây giờ em không còn nghi ngờ nữa mà là đã chắc chắn anh ấy có vấn đề.”

 

Câu nói này khiến Dung Yên lập tức nhớ đến “hiểu lầm” giữa cô và Giang Ngự Hàn trước đó.

 

Cô khẽ hắng giọng, ghé sát tai Giang Ngọc Uyển hỏi nhỏ:

 

“Có phải em định đưa anh ta đi khám khoa nam không?”

 

Đôi mắt Giang Ngọc Uyển tròn xoe, cô kinh ngạc thốt lên:

 

“Chị dâu, chị là giun trong bụng em hả? Em định ngày mai sẽ kéo anh ấy đi bệnh viện kiểm tra thật kỹ.”

 

Dung Yên khẽ vỗ vai cô:

 

“Chị khuyên em trước tiên hãy nói chuyện đàng hoàng với anh ta. Nếu anh ta đồng ý thì hai người cùng đến bệnh viện kiểm tra.”

 

“Anh ấy sẽ đồng ý sao? Em cảm thấy tốt nhất là bảo vệ cứ trói anh ấy lại rồi đưa đến bệnh viện luôn.”

 

Suy nghĩ một chút, Dung Yên vẫn nhắc nhở cô:

 

“Như thế có thể khiến anh ta bị tổn thương tâm lý. Nếu em vẫn muốn tiếp tục bên anh ta thì cứ thử nói chuyện trước đi.”

 

“Được rồi! Nghe lời chị dâu, em sẽ nói chuyện với anh ấy trước vậy.”

 

Vừa cùng Giang Ngọc Uyển bước ra khỏi nhà vệ sinh, Dung Yên vừa nhắc nhở:

 

“Đừng quên giúp chị tìm ảnh của anh ba em.”

 

“Yên tâm đi chị dâu, em đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”

 

Quay lại sảnh ăn, Giang Ngọc Uyển ngồi chưa bao lâu thì rời đi.

 

Nhìn Giang Thiếu đang tao nhã cắt bít tết, Dung Yên lại cảm thấy sốt ruột. Bởi vì cô còn phải đến bệnh viện gặp Giang Ngự Bạch, chắc chắn không thể đưa Giang Ngự Hàn theo cùng.

 

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, cô đã thấy ngượng ngùng rồi.

 

“Chị dâu, ăn xong chị về nhà luôn sao?”

 

Dung Yên nhìn Thẩm Mặc như đang nhìn thấy một thiên thần cứu rỗi cô khỏi nỗi bối rối.

 

“Chị không về nhà, còn chút chuyện cần xử lý.”

 

Giang Ngự Hàn ngước mắt lên chỉ nhìn cô một cái, không hỏi thêm gì.

 

Thẩm… Thiên thần… Mặc cười nói:

 

“Chị dâu, vậy lát nữa bọn em đưa chị đi nhé?”

 

“Không cần đâu, chị tự bắt xe là được. Hai người cứ ăn từ từ.”

 

Dứt lời, Dung Yên liền cầm túi xách rời khỏi nhà hàng.

 

Nhìn thấy cô lên taxi, Thẩm Mặc mới quay sang người bên cạnh:

 

“Anh Hàn, xem ra chị dâu khá gấp gáp đấy!”

 

Giang Thiếu không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc mắt qua khiến Thẩm Mặc lập tức im lặng, tiếp tục thưởng thức phần bít tết sang trọng của mình.

 

 

Sau khi đến bệnh viện, Dung Yên phải đợi khoảng nửa tiếng mới gặp được Giang Ngự Bạch.

 

Hôm nay anh đã thực hiện không ít ca phẫu thuật nhưng khi đối diện với cô, anh vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa như ngọc, không hề để lộ vẻ mệt mỏi.

 

“Chị dâu, chị đến bệnh viện tìm em, chắc là có chuyện quan trọng?”

 

Dung Yên gật đầu, cố gắng nói ngắn gọn nhất có thể:

 

“Kết quả giám định đã có rồi. Thời Thiếu Đình và anh ba em không có quan hệ huyết thống. Nên… có khả năng một trong hai người đã phẫu thuật thẩm mỹ.”

 

Giang Ngự Bạch sững sờ một chút, rồi đáp:

 

“Phẫu thuật thẩm mỹ? Em hiểu rồi. Chị dâu đến tìm em là muốn hỏi xem anh ba có từng động chạm d.a.o kéo không đúng không?”

 

Nói chuyện với người thông minh như Giang Ngự Bạch, quả nhiên chỉ cần vài câu là đủ rõ ràng.

 

Dung Yên khẽ cười:

 

“Đúng vậy. Chị chỉ có thể chắc chắn một điều, từ khi quen chị đến nay, anh ba em chưa từng động d.a.o kéo.”

 

Giang Ngự Bạch nghiêm túc trả lời:

 

“Chị dâu, với tư cách là một bác sĩ, em có thể khẳng định từ nhỏ đến lớn, anh ba em chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ.”

 

Khóe môi của Dung Yên bất giác cong lên. Cảm giác không tin nhầm người thật sự rất tuyệt.

 

Nếu giữa Giang Ngự Hàn và Thời Thiếu Đình có một người đã chỉnh sửa gương mặt, vậy chắc chắn người đó là Thời Thiếu Đình.

 

Đợi lấy được ảnh, cô sẽ đối chất với thư ký Hồ.

 

Dung Yên rất tò mò, rốt cuộc Thời Thiếu Đình đã thay đổi gương mặt thành giống Giang tiên sinh vì lý do gì?

 

Chắc chắn không đơn giản chỉ vì anh ấy đẹp trai. Biết đâu, đằng sau còn ẩn giấu một âm mưu lớn.

 

 

Về đến nhà, Dung Yên phát hiện Giang Ngự Hàn vẫn chưa quay lại.

 

Có lẽ ăn xong bít tết, Thẩm Mặc lại kéo anh đi thử món khác rồi.

 

Có một người bạn như Thẩm Mặc, ai mà không muốn chứ!

 

Sau khi dỗ An An ngủ, cô cũng tắm rửa xong xuôi thì Giang Ngự Hàn mới về.

 

“Chị dâu, đây là trà sữa và bánh ngọt anh Hàn mua cho chị.”

 

Vừa nói, Thẩm Mặc vừa đưa một chiếc túi tinh xảo cho Dung Yên.

 

“Cảm ơn.”

 

Trong lòng Dung Yên không khỏi hoài nghi. Giang Ngự Hàn sẽ chủ động mua trà sữa và bánh ngọt cho cô sao?

 

Tiễn Thẩm Mặc đi rồi, nhân lúc Giang Ngự Hàn vào phòng tắm, Dung Yên nhanh chóng uống hết trà sữa, còn ăn luôn hai miếng bánh.

 

Trà sữa đậu đỏ ngọt thanh, không quá gắt cũng không ngấy. Nhưng khi nhìn kỹ ly đựng và túi giấy, cô lại phát hiện không hề có tên thương hiệu.

 

Bánh hạt dẻ và bánh hoa quế cũng rất ngon, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn để cô mua lại lần nữa.

 

Tất nhiên, là một diễn viên, ăn khuya như thế này khiến cô có chút áy náy. Ngày mai nhất định phải chăm chỉ tập luyện!

 

Khi Dung Yên đánh răng, rửa mặt xong xuôi, Giang Ngự Hàn đã nằm xuống.

 

Có lẽ dạo phố cả buổi tối nên anh mệt rồi.

 

Nhưng vừa mới nằm xuống, cô đã bị anh kéo vào lòng.

 

Chỉ cần một tay Giang Thiếu đã dễ dàng giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô.

 

Môi mỏng lành lạnh của anh áp sát vào vành tai cô, giọng trầm thấp khẽ cất lên:

 

“Dung Yên, có phải em và Ngọc Uyển không hề bàn về chuyện son môi đúng không?”

 

Dung Yên: “...”

 

Đây là bí mật của Giang Ngọc Uyển, cô không thể nói.

 

“Ưm… Đau…”

Sưu Tầm, 11/03/2025 20:47:38

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :