Dương Lăng vẫn như lần đầu gặp ta, chỉ mạnh miệng, thấy người quỳ xuống liền hiện rõ vẻ không đành lòng trên mặt.
Nhưng lần này hắn gắng gượng không lùi bước, vẫn chỉ tay về phía ta, gằn giọng nói:
"Muốn gia tha cho bọn họ?
Được thôi!
Bảo con nhãi này quỳ xuống dập đầu ba cái, ta xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Còn nếu không thì..."
*
Hắn còn chưa nói xong, ta đã quỳ phịch một cái, "CỘP CỘP CỘP" dập đầu ba cái liền.
Mỗi cái đều đập mạnh xuống đất, tiếng vang càng lúc càng lớn.
Ta tha thiết nói:
"Tiểu nữ xin cầu xin ngài, xin hãy tha cho chúng tôi.
Ba cái chưa đủ, ta sẽ dập đầu ba mươi cái cũng được."
*
Ngẩng đầu lên, m.á.u từ trán ta rịn chảy xuống.
Ta mỉm cười nhìn hắn:
"Dương thiếu gia, ngài hài lòng chưa?"
Hắn sững sờ, vừa kinh ngạc vừa xúc động, không nói nổi một lời.
Quay người chạy mất dạng.
Triệu đại thúc cúi đầu, kéo ta dậy, giọng nghẹn ngào:
"Đều là đám đàn ông vô dụng bọn ta...
Vậy mà lại để một tiểu cô nương chịu nhục đến mức này.
Ân tình này, ta nhớ kỹ!
Sau này có cơ hội, nhất định sẽ đền đáp!"
*
Ta chỉ cười nhạt, thật ra chẳng có gì đáng kể.
Những năm tháng khó khăn nhất, ta đã thấy mẹ ta quỳ rất nhiều lần.
Có khi quỳ đến ngất đi, cũng chưa chắc đổi được một cái bánh bao bột thô.
So với những lần đó...
Mấy cái dập đầu này, ta không thiệt chút nào.
09
Dương Lăng yên ổn được mấy ngày, rồi lại bắt đầu bám theo ta.
Lần này hắn không giành mua đồ nữa, mà lén nhét vào giỏ ta đủ thứ—bánh đậu xanh, bánh quế hoa, sen ngâm mật ong, toàn là những món quà vặt ngọt ngào mà nữ nhi yêu thích.
Ta vứt đi mấy lần, cuối cùng cũng chặn được hắn trong một con hẻm cụt, bất lực hỏi:
"Dương thiếu gia, đầu ta cũng dập rồi, rốt cuộc ngài còn muốn thế nào nữa?"
Hắn ấp a ấp úng nhìn ta, do dự một lúc lâu mới hỏi:
"Tại sao… tại sao ngươi lại chịu dập đầu như vậy?"
Ta giơ tay chỉ ra ngoài:
"Vừa rồi ngài có thấy đứa ăn mày nhỏ đó không?
Chỉ cần ngài cho nó một bát cơm, nó còn có thể dập đầu hăng hơn cả ta.
Bọn ta—những con kiến hèn mọn này—chỉ cần sống sót là quan trọng nhất.
Ngài và ta không cùng đường, đừng để ý làm gì."
*
Hắn nhìn về hướng ta chỉ, trầm mặc rất lâu.
Rồi hắn ngồi xổm xuống đất, tỉ mỉ vạch từng nét như đang viết chữ.
Mãi ta mới nhìn ra, đó là chữ "Dương" được viết ngược lại.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn ta nghiêm túc nói:
"Chiêu Nương, trước đây ta đúng là hỗn đản.
Nhưng bây giờ ta muốn thay đổi.
Cô có thể… cho ta một cơ hội để chuộc lỗi không?"
*
Hắn vẫn còn nhớ, ngày đầu tiên gặp ta hắn đã mạnh miệng nói:
"Nếu ta không chỉnh được ngươi, ta sẽ viết ngược chữ 'Dương' của mình!"
Ta lờ mờ hiểu được hắn đang bày tỏ điều gì, mặt bỗng đỏ bừng, bèn nói lảng:
"Ta rất tò mò muốn biết ca ca ta thường đến những nơi nào.
Nếu ngài chịu dẫn ta đi xem, ta sẽ tha thứ cho ngài."
*
Đại Chiêu rất rộng rãi với sĩ tử, bọn họ thích nhất là đến trà lâu và tửu quán luận đạo.
Là thân nữ nhi, ta dĩ nhiên không thể đặt chân vào những chốn đó.
Vậy là Dương Lăng tìm thợ hóa trang giỏi nhất, biến ta thành một công tử tuấn tú.
Ta thích sen ngâm mật ong nhà hắn, thế nên mỗi lần gặp nhau, hắn đều mang theo một phần.
*
Lúc đầu, ta còn rất hớn hở, vừa ăn sen ngọt, vừa hào hứng nghe các sĩ tử đấu trí, tranh biện.
Dần dần, ta từ nghe không hiểu, đến hiểu được chút ít, mới nhận ra—ta và Dương Lăng đang ở trong tình thế không mấy tốt đẹp.
Ta nhăn nhó hỏi hắn:
"Hóa ra… ca ca ta và phụ thân ngài là kẻ đối đầu sao?"
*
Trong miệng các sĩ tử ấy, mối quan hệ giữa Hoàng thượng và Dương Thủ Phụ vô cùng vi diệu.
Hoàng thượng muốn thu hồi quyền lực, nhưng Thủ phụ không chịu buông tay.
Còn về ca ca ta, bọn họ bàn tán rằng:
"Triệu đại nhân có hiếu tâm như thế, cảm động trời xanh là chuyện đương nhiên.
Nhưng ngoài hiếu tâm, e rằng cũng có lòng muốn phục vụ bệ hạ.
Dù gì dân chúng đều ca ngợi hắn, chẳng phải điều đó cũng gián tiếp giúp Hoàng thượng có lý do đón tiểu nương nương hồi cung sao?"
*
Dân gian gọi Thái hậu hiện tại là Đại Nương Nương, còn "Tiểu Nương Nương" chính là mẫu thân ruột mà Hoàng thượng muốn đón vào cung.
Dương Lăng gãi đầu:
"Từ nhỏ ta sống ở trang viên với tổ mẫu, rất được bà thương yêu.
Sau khi bà qua đời, ta thủ hiếu xong mới về nhà.
Trong nhà có đại ca chống đỡ môn hộ, ta thật sự chẳng hiểu gì về triều chính.
Nhưng dạo trước, ta có nghe đại ca nhắc đến ca ca cô, vừa nghe xong liền đập vỡ đồ đạc, nên ta mới chạy đến kiếm chuyện với cô."
*
Thấy ta mặt ủ mày chau, hắn vội trấn an:
"Nhưng ca ca cô mới là một quan viên thất phẩm, đến trước mặt Hoàng thượng còn chẳng có cơ hội mở miệng.
Có lẽ đám người kia suy nghĩ quá nhiều, chúng ta đừng tự dọa mình trước đã."