Năm lượng bạc đấy, đổi lại là ai cũng khóc thôi!
Dù sao ta vốn thuộc họ Tỳ Hưu, tiền mà vào tay ta rồi thì đừng mong đòi lại!
Lêu lêu~"
Hắn tức đến mức giậm chân:
"Con nhóc họ Liễu kia, ngươi chờ đó cho ta!
Nếu ta không chỉnh ngươi đến mức phải quỳ xuống gọi ta là cha, thì chữ Dương trong tên ta viết ngược lại!"
Ồ, thì ra cái tên oan gia này gọi là Dương Lăng à?
*
Về đến nhà, ta hào hứng kể lại chuyện này như một chuyện vui, cười toe toét đòi mẹ thưởng.
"Cho hắn chừa cái tội không biết ăn nói!
Lần sau gặp lại, con còn muốn lừa hắn thêm một vố nữa!"
Ca ca chỉ biết bất lực khuyên bảo:
"Muội muội lớn lên ở thôn dã, không biết kinh thành hiểm ác.
Muội có biết Dương Lăng là ai không?
Hắn là con trai út của Thủ phụ Dương đại nhân, vừa mới hồi kinh đó!
Tuyệt đối đừng trêu vào!"
Ta le lưỡi.
Thì ra thân phận của hắn lại cao quý đến vậy, vậy thì đúng là không thể dây vào rồi.
07
Nhưng ta không trêu chọc hắn, mà hắn lại cứ nhằm vào ta.
Công chúa tẩu tẩu còn chưa gả tới, ca ca ta chỉ là một tiểu quan thất phẩm thanh bần, đang chờ thành thân rồi mới đi nhậm chức ở địa phương.
Căn nhà nhỏ heo hút mà chúng ta thuê ở kinh thành là do ca ca dốc sạch toàn bộ tích cóp mà có được.
Hắn để bụng chuyện có người trong đám đông hôm ấy nói hắn tham tiền tài của nhà mẹ, nên nhất quyết không chịu tiêu một xu của mẹ.
Trong nhà chỉ còn lại một lão bộc mù mắt mà công chúa để lại, nghe nói từng luyện qua vài chiêu thức, có thể trông coi an nguy cho phủ.
Ca ca có hiếu, không nỡ để mẹ vất vả ra ngoài, vậy nên mấy việc lặt vặt như mua thức ăn, nấu cơm, đương nhiên chỉ có thể giao cho ta.
Ta ngày nào cũng phải ra ngoài, mà Dương Lăng cũng ngày nào cũng chặn đường ta.
Chỉ cần ta vừa mua rau thịt ở quầy nào, hắn liền ra giá gấp đôi mua sạch quầy ấy.
Rồi lại vênh váo nói:
"Đừng có bảo là gia cậy quyền cậy thế.
Là bọn họ không chịu bán cho ngươi.
Có giỏi thì ra giá gấp ba mà mua, lúc đó gia nhất định sẽ không tranh với ngươi!"
Ta không cam lòng, suốt buổi sáng chạy tới chạy lui giữa các quầy.
Cuối cùng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay bỏ ra số bạc gấp ba để mua thức ăn.
Ta hậm hực trừng mắt hắn:
"Ngươi mua nhiều như vậy, dù nhà có đông người đến đâu cũng ăn không hết.
Lãng phí lương thực, cẩn thận Lôi Công Điện Mẫu đuổi theo đánh ngươi!"
Hắn phong tình vung quạt một cái, dõng dạc nói:
"Không phiền ngươi lo!
Gia là người lương thiện, sẽ dựng một quán cháo ngoài thành, đem hết chỗ này bỏ vào, để lũ ăn mày trong kinh thành đến tạ ơn!"
"Hừ, không phải ngươi thích tiền sao?
Gia muốn ngươi từ nay về sau, mua cái gì cũng phải bỏ ra một đống tiền.
Xem số bạc ít ỏi nhà ngươi, có thể cầm cự được bao lâu ở kinh thành?"
Hắn không đánh ta, cũng chẳng mắng ta.
Ta có lên nha môn gõ trống kêu oan cũng chẳng ai thèm để ý.
Thành ra mỗi ngày ta đều cúi đầu đi, cúi đầu về, làm Dương Lăng vui đến mức cứ như nhặt được mấy ngàn lượng hoàng kim.
*
Thế nhưng hắn đâu biết, mỗi khi hắn vừa đi, ta lại quay lại chợ, cùng đám chủ quầy đếm bạc mà vui sướng không thôi.
"Liễu tiểu nương tử, nhờ có cô mà mấy ngày nay ta ngày nào cũng phải làm thịt thêm một con heo.
Một con heo bán được thành hai con heo tiền!
Này, hai phần tiền lãi, cầm lấy đi, nói rồi, đây là phần của cô!"
Triệu đại thúc bán thịt đưa cho ta một miếng ba chỉ thượng hạng, nét mặt vô cùng hớn hở.
Không chỉ có ông ấy, mà tất cả các sạp bị Dương Lăng quét sạch cũng lén nhét rau, nhét bạc cho ta.
He he, ngay từ ngày thứ hai hắn giở trò với ta, ta đã bí mật thỏa thuận xong với cả khu chợ rồi.
Chỉ cần ta dẫn Dương Lăng đến quầy nào, quầy đó sẽ trích hai phần tiền lãi đưa lại cho ta làm hoa hồng.
Muốn khiến ta, một kẻ ham tiền, bị lỗ vốn?
Hắn đúng là tự đánh giá cao bản thân quá rồi!
08
Đáng tiếc, đắc ý quá thì dễ quên mình.
Ai mà ngờ có ngày Dương Lăng lại quay lại mua đồ, tận mắt bắt gặp cảnh ta thu tiền.
Hắn tức đến đỏ cả mặt, vung tay gọi cả đám gia nhân ra:
"Được lắm!
Ban đầu chỉ nghĩ trong nhà có yến tiệc, thấy các ngươi bán rau vất vả, nên muốn để các ngươi kiếm thêm chút tiền.
Ai dè các ngươi lại cấu kết với con nhãi này, lừa gạt bạc của gia!
Dám đùa giỡn gia à?
Gia lập tức bắt hết các ngươi đến quan phủ, kiện các ngươi bày mưu lừa đảo!"
Triệu đại thúc cùng các chủ quầy đều là dân thường, vừa nghe hai chữ báo quan, lập tức quỳ xuống cầu xin tha mạng.