{{ msgSearch }}

Tủ truyện

3

Kiến Hôi Cầu Sinh

Đang Cập Nhật 916 Chữ 21/02/2025 18:25:42

04

 

Triệu Chính là kẻ có quyết tâm.  

 

Mẹ ta không nhận hắn, hắn liền quỳ mãi không đứng dậy.  

 

Quỳ đến mức ta cũng không nỡ nhìn, mẹ ta mới thở dài, nói:  

 

"Thật là một đứa trẻ ngốc. Đỗ đạt công danh không lo gây dựng tiền đồ, lại đến tìm ta làm gì? Đón về rồi, e là sau này ngay cả vợ cũng không cưới nổi. Nhà ai tử tế lại chịu có một bà mẹ chồng như ta?"  

 

Ta lặng lẽ cúi đầu.  

 

Phải, chẳng có nhà nào chịu cả, cũng như chẳng có nhà nào đàng hoàng sẽ cưới ta.  

 

Thế nhưng ta vẫn đem những lời này truyền lại cho Triệu Chính.  

 

Ba ngày sau, có một nữ tử cùng hắn quỳ trước cửa nhà ta.  

 

Một giọng nói thanh mảnh vang lên:  

 

"Công chúa Nhu An giá lâm, kẻ không phận sự tránh sang một bên!"  

 

Vị ca ca tốt của ta, vậy mà có thể nài nỉ một công chúa đến quỳ cùng hắn.  

 

Mà nữ tử cao quý đến thế, lúc này lại cúi đầu, nói với mẹ ta:  

 

"Mẹ chồng trên cao, con cùng đại nhân đã có hôn ước. Xin người theo bọn con về kinh, để bọn con được trọn đạo làm con."  

 

Ngay cả con gái nhà quyền quý nhất thiên hạ cũng quỳ ở đây, nếu còn không đi hưởng phúc thì đúng là đồ ngốc.  

 

Ta cùng mẹ, sắp bước chân đến chốn phồn hoa của kinh thành rồi.  

 

Trước khi rời đi, điều duy nhất bà lo lắng chính là cửa tiệm này.  

 

Bà muốn để lại cho Chu nương tử.  

 

Nhưng Chu nương tử không chịu nhận, bà ta lúng túng nói:  

 

"Tỷ à, tôi biết tỷ là người tốt, nhưng cái nghề này… nó cũng tổn âm đức như làm tú bà vậy. Tôi làm kỹ nữ thì mất mặt thật đấy, nhưng ít ra chỉ hại mỗi bản thân, còn hơn là hại những cô gái đáng thương khác."  

 

Bất giác, ta nhớ lại hồi Chu nương tử mới chuyển đến đây, bà ta vốn không thèm để mắt đến mẹ ta, thậm chí còn thường xuyên hắt nước bẩn vào cửa tiệm nhà ta.  

 

Mãi cho đến khi chồng bà ta phát bệnh, mẹ ta là người đầu tiên bỏ tiền ra mua thuốc giúp, từ đó hai người họ mới thân thiết với nhau.  

 

Thì ra, trước đây bà ta nghĩ vậy.  

 

Mẹ ta cất giọng lạnh nhạt:  

 

"Ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn hồ đồ thế à? Không có tiệm này, bọn họ liền không bị đem đi cầm cố nữa chắc?  

 

Ai mới là kẻ tội đồ thực sự, bà không nhìn ra được sao?  

 

Nếu vậy thì cái tiệm này có giao cho bà, bàcũng chẳng quản nổi. Hôm nay coi như ta chưa từng nói gì!"  

 

Dứt lời, bà phất tay áo bỏ đi.  

 

Còn ta thì vừa tách hạt dưa, vừa cười nói:  

 

"Chu đại nương à, thật ra lúc con mười hai tuổi, mẹ định đóng cửa tiệm, dẫn con chuyển nhà đấy.  

 

Nhưng sau đó lại từ bỏ, bà đoán xem vì sao?"  

 

Năm đó, ta bắt đầu đến kỳ nguyệt sự.  

 

Mẹ ta nhìn thấy chiếc quần lót nhuộm đỏ, lặng thinh hồi lâu.  

 

Sau đó, bà bắt đầu dò hỏi chuyện bán tiệm.  

 

Tuy nhà ta chẳng giàu có gì, nhưng số tiền tích cóp cũng đủ để chuyển đến nơi khác làm ăn lương thiện.  

 

Bà bảo rằng, chỉ cần sống yên ổn thêm sáu, bảy năm, chờ ta đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, nhà trai đến tìm hiểu, vẫn có thể che giấu được phần nào.  

 

Chắc chắn sẽ không để ta cả đời chịu cảnh như bà.  

 

Thế nhưng ngay lúc ấy, có một người đàn ông đến cửa, muốn đem vợ mình đi cầm cố.  

 

Mẹ ta không muốn nhận.  

 

Gã nông phu mặt mày hung dữ, vừa ra khỏi cửa liền nhổ một bãi nước bọt:  

 

"Khà! Cũng tưởng mình là cái loại mua bán cao sang gì cho cam? Ngươi không nhận, lão tử không tự tìm được chắc?"  

 

Mèo có đường của mèo, chuột có lối của chuột.  

 

Mẹ ta không nhận, bọn họ tự nhiên cũng sẽ tìm ra cách khác.  

 

Thế nhưng chưa đến một tháng sau, người vợ yếu đuối kia đã chếc trong căn nhà có ba anh em trai mà gã chồng nàng ta tìm được.  

 

Ta giấu mẹ đi xem, lúc đưa về, phần thân dưới của nàng ta đã thối rữa.  

 

Những người phụ nữ từng đặt chân đến tiệm nhà ta, vĩnh viễn không biết rằng, mẹ ta đã làm những gì vì bọn họ.  

 

Bà đã từng qua lại với quá nhiều gia đình, đã gặp người, cũng từng gặp quỷ.  

 

Bà hiểu rõ nhất, phải tìm chủ nhà như thế nào để ít nhất, bọn họ có thể bình an sống qua một năm.  

 

Chúng ta chẳng có bản lĩnh thay đổi vận mệnh của họ.  

 

Chỉ có thể dùng đôi chân này, chạy thêm vài nơi, giúp họ tìm thêm một đường sống.  

 

Năm năm mở tiệm, chưa từng có ai chếc.  

 

Thế nhưng lần này, nàng ta chếc rồi.  

 

Mẹ nhốt mình trong phòng, hết lần này đến lần khác nhìn tấm lộ dẫn* mua bằng tiền, lại hết lần này đến lần khác nhìn xấp tiền vàng mã mua cho người phụ nữ đó.  

 

(*Lộ dẫn: Giấy thông hành dùng khi qua cửa ải thời xưa.)  

 

Cuối cùng, chính ta đã châm lửa đốt đi tấm lộ dẫn cực kỳ đắt tiền ấy.  

 

Mẹ ta đánh ta một trận.  

 

Sau đó, bà vẫn tiếp tục làm bà chủ tiệm nhỏ này, vẫn với khuôn mặt vô cảm như xưa. 

 

 

Sưu Tầm, 21/02/2025 18:25:42

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :