Dừng một lúc, ông mỉm cười vui vẻ, không hề tỏ vẻ tiếc nuối về cánh tay đã mất:
"Kiến Bình còn kể với tôi là nó có một cô vợ sắp cưới ở quê. Nó bảo khi chiến tranh kết thúc sẽ về cưới cô ấy. Bây giờ chắc con cháu nó đều trưởng thành cả rồi. Ha ha, còn tôi thì độc thân, không có phúc được thấy con cháu đầy đàn. Nhưng cháu nó, coi như cháu tôi cũng được!"
Ông càng nói càng khoe khoang, dường như quên hết mọi khó khăn, chỉ còn lại niềm vui sướng khi nghĩ rằng sắp được gặp lại đồng đội cũ.
Hứa Yểu nhìn ông, vẻ mặt trầm ngâm pha chút phức tạp. Cô không nỡ nói ra sự thật. Với giọng nói dịu dàng, cô mỉm cười:
"Mời ông đi lối này."
Thôi Quốc Cường đặc biệt mong được gặp lại người đồng đội cũ. Trong những ngày cùng lực lượng cứu hỏa, ông thường nghe các bạn trẻ nhắc đến cái tên Hứa Yểu. Ông nghĩ cô chắc chắn là một cô gái tốt, vì vậy không từ chối lời mời của cô.
Khi được Hứa Yểu sắp xếp đưa đi gặp đồng đội, Thôi Quốc Cường không ngừng cảm ơn. Ông theo cô đến sân bay, nơi chiếc máy bay riêng đã sẵn sàng. Xung quanh còn có vài chiếc máy bay khác, tất cả đều đã có phi công ngồi chờ để xuất phát.
Nhìn khung cảnh ấy, ông không khỏi cảm thán:
"Thời đại bây giờ thật sự phát triển quá nhanh. Nếu ngày trước mà có được công nghệ như thế này thì tốt biết bao."
Ông tò mò hỏi:
"Những chiếc máy bay kia cũng đi cùng sao? Chúng ta chỉ cần ngồi một chiếc là đủ mà."
Hứa Yểu gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng:
"Vâng, máy bay còn lại cũng đi cùng. Cháu sẽ đưa ông đến nơi."
Nghe vậy, ánh mắt Thôi Quốc Cường thoáng vẻ ngạc nhiên, rồi lại nhìn sang những người trẻ đang đứng xếp thành hai hàng bên cạnh. Tâm trạng đang phấn khích bỗng chùng xuống mà không rõ lý do. Ông chỉ có thể cười trấn an bản thân và đáp lại:
"Được rồi, phiền cháu nhé."
Khi tiếp viên hàng không ngỏ ý muốn hỗ trợ, ông cụ liền xua tay từ chối. Ông cẩn thận nhét bức ảnh đồng đội Tôn Kiến Bình vào túi áo trước ngực, rồi đặt tay phải lên tay Hứa Yểu, từ tốn bước lên máy bay.
Bên trong, nội thất của chiếc máy bay riêng sang trọng và rộng rãi hơn nhiều so với máy bay thương mại mà ông từng ngồi trước đây. Nhìn xung quanh, ông không khỏi trầm trồ:
"Chiếc máy bay này đúng là thoải mái thật."
Hứa Yểu ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nói:
"Ông Thôi, chúng ta chuẩn bị xuất phát nhé."
Dù trong lòng có chút bất an không rõ nguyên nhân, ông cụ vẫn gật đầu. Ánh mắt ông ánh lên niềm háo hức, nghĩ rằng mình sắp được gặp lại người đồng đội cũ từng vào sinh ra tử.
Chiếc máy bay của Hứa Yểu dẫn đầu cất cánh, sau đó các máy bay khác cũng nối đuôi bay theo. Cảnh tượng ấy được nhiều người quay lại, chia sẻ lên mạng. Hình ảnh đoàn máy bay dần nhỏ lại trong bầu trời khiến ai cũng trầm trồ và xúc động.