Tâm trạng của Táo Lớn thật sự không tốt. Cô ngồi bần thần một lúc, rồi quyết định sẽ cẩn thận hỏi ý kiến cư dân mạng xem nên làm gì tiếp theo.
Hứa Yểu, sau khi biết chuyện, đã lập tức cho người điều tra. Cô nghĩ rằng, chỉ cần tìm ra được người Thôi Quốc Cường muốn tìm, sẽ có cách truy ra thêm thông tin về Tôn Kiến Bình.
Cô đã sớm nắm được tin tức rằng ông Tôn Kiến Bình không còn trên đời. Sau một lúc im lặng, Hứa Yểu chậm rãi ra lệnh:
"Sắp xếp máy bay riêng, để ông Thôi có thể đến thăm đồng đội."
Hạ Phàm gật đầu ngay lập tức:
"Vâng, thưa cô."
Hơn nửa tháng sau, đám cháy rừng cuối cùng cũng được dập tắt hoàn toàn. Những người phải tạm trú ở khách sạn của Hứa Yểu cũng bắt đầu quay trở lại nhà của mình.
Rất may mắn, ngoại trừ một số người bị thương nhẹ, không có ai thiệt mạng trong đợt cứu hộ.
Thôi Quốc Cường, sau nửa tháng làm việc không ngừng nghỉ, cả người đã rã rời. Ông chỉ muốn nói vài câu với bà Thuý Lan rồi nghỉ ngơi một giấc thật sâu. Ông cảm thấy có lỗi khi lại để bà phải một mình chờ đợi mình thêm lần nữa.
Vừa bước ra ngoài, ông đã thấy nhóm thanh niên gần đó nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Điều này khiến ông không hiểu tại sao.
Khi còn đang băn khoăn, ông chợt nhìn thấy một cô gái trẻ trung, xinh đẹp đứng cách đó không xa. Cô gái mỉm cười nhã nhặn và giới thiệu:
"Chào ông, cháu là Hứa Yểu."
Thôi Quốc Cường ngay lập tức có thiện cảm với cô gái này. Xinh đẹp, lịch sự, lại lễ phép, cô khiến người khác không thể không yêu mến.
"Ông Thôi, nghe nói ông đang tìm một người? Không biết người đó có phải tên là Tôn Kiến Bình không?" Hứa Yểu vừa nói vừa lấy ra một tấm ảnh cũ đưa cho ông.
Khi nhìn thấy bức ảnh đen trắng, ánh mắt Thôi Quốc Cường sáng rực lên. Ông cười vui vẻ:
"Công nghệ bây giờ đúng là tốt thật! Ảnh cũ của tôi được phục hồi đẹp quá. Đây, đúng là cậu ấy, là Kiến Bình! Các cháu đã tìm được cậu ấy rồi sao?"
Không đợi Hứa Yểu trả lời, ông hưng phấn tiếp tục nói:
"Đúng rồi, tôi đã bảo mà! Chắc chắn thằng nhóc Kiến Bình nhìn thấy tôi trên TV nên mới liên lạc được! Tôi đã nói tham gia chương trình này là quyết định đúng đắn mà. Thời nay, mấy đứa trẻ cứ thích vào giới giải trí, giờ thì tôi cũng hiểu phần nào rồi."
Ông cẩn thận cầm bức ảnh, như thể đó là một báu vật quý giá. Tay ông run nhẹ, ánh mắt ngập tràn niềm xúc động.
"Mấy đứa không biết đâu, chiến trường khi đó nguy hiểm lắm. Tiếng đạn bay vù vù bên tai không lúc nào ngừng. Tôi với Kiến Bình cùng một đội, thằng nhóc đó tuy nhỏ người, tính tình lại hay xấu hổ, nhưng khi cầm s.ú.n.g lên thì mạnh mẽ lắm. Nó còn dạy tôi b.ắ.n s.ú.n.g nữa!"
Ký ức ùa về, ông như quên đi mệt mỏi, kể lại với giọng phấn khích. Cánh tay cụt của ông khẽ vẫy trong không khí như thể vẫn còn nguyên vẹn:
"Tôi từng thấy thằng nhóc đó một mình hạ gục năm tên địch! Lúc đó tay tôi bị trúng đạn, phải rút lui về tuyến sau để cấp cứu. Trước khi tôi rời đi, nó còn vỗ vai tôi bảo: 'Chúng ta nhất định sẽ cùng nhau trở về.'"