Sau khi Thẩm Quả Quả đánh dấu xong, cả nhóm men theo con đường cũ trở về.
Leo lên từ chuỗi xích, trời đã tối đen.
Thùng xe phía sau được mở ra, Hồng Nguyệt quấn chăn ngồi bên trong, tựa vào vai Khuất Phó.
Các robot khác đều trong trạng thái sẵn sàng, đứng bảo vệ bên cạnh.
Thỉnh thoảng có dị thú đi qua cây cầu, xuống bờ sông để uống nước.
Đêm tối yên tĩnh lạ thường.
Gió đêm mang theo hơi nước từ mặt sông cùng mùi hỗn hợp của dị thú. Nhìn những ngọn đồi trơ trọi, Hồng Nguyệt khẽ lên tiếng:
“Trăng thì tôi đã thấy rồi, Quả Quả nói còn có sao, bầu trời xanh và mây trắng nữa, thật không?”
Khuất Phó ngẩng đầu nhìn trời: “Trong khu rừng ở Vịnh Bột Hải, chúng ta đã thấy trăng rồi, đẹp lắm phải không?”
“Ừ,” Hồng Nguyệt nhẹ gật đầu.
“Trên đường tới căn cứ Liên bang, chúng tôi từng thấy sao, mặc dù chỉ là một ngôi nhỏ thôi, nhưng treo trên trời, đẹp lắm… đẹp như đôi mắt của bà vậy.”
Khuất Phó không thể không thừa nhận rằng kỹ năng nói của ông lại tiến bộ thêm.
“Nếu có một ngày được thấy bầu trời xanh và mây trắng, chắc chắn còn đẹp hơn,” Hồng Nguyệt cọ nhẹ vào cổ Khuất Phó.
“Tôi có linh cảm, đi theo Quả Quả, chúng ta nhất định sẽ thấy.”
Cả hai không lo lắng gì về những người vừa xuống dưới, chỉ chuyện trò vu vơ. Thạch Lăng Ngư bên cạnh đã cuộn thành một quả cầu để nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng động từ chuỗi xích, Hồng Nguyệt và Khuất Phó đều ngẩn ra, nghi ngờ mình nghe nhầm.
Sau đó, vài luồng ánh sáng chiếu từ lòng sông lên.
Lúc này, hai người mới nhảy xuống xe, bật đèn lên. Một lúc sau, Hoắc Đào và những người khác từng người một leo lên.
“Mấy đứa không sao là tốt rồi,” Hồng Nguyệt nhìn cả nhóm từ trên xuống dưới, thấy không ai bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô cô, Khuất Lão, đã làm hai người lo lắng rồi,” Hoắc Đào lên tiếng xin lỗi trước.
Khuất Phó phất tay.
Con Hầu Tử Thạch được Ngạo Bạch đặt xuống đất, nó chỉnh lại quần áo: “Lão tổ tông, cô, hai người không xuống thật là đáng tiếc, ở dưới đẹp lắm.”
Sau khi mọi người lên hết, Thẩm Quả Quả bảo Wall-E thu lại chuỗi xích, cả nhóm ngồi lên xe, lái tới khu trại bên bờ sông đối diện.
“Vậy bầu trời thật sự có màu xanh sao?” Hồng Nguyệt kinh ngạc kêu lên.
Con Hầu Tử Thạch đầy tự hào: “Đúng vậy, cô cô, không tin thì hỏi Tiểu Bạch đi.”
Ngạo Bạch từ tốn gật đầu.
Thẩm Quả Quả vẫn đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào. Tuy rằng cơ sở sản xuất dịch dinh dưỡng rất quan trọng, nhưng bầu trời xanh, mây trắng, ánh nắng và lương thực cũng không kém phần cần thiết.
Cô quyết định dành vài ngày nghiên cứu nơi này.
Cầm hạt lúa có vỏ trong tay, cô đăm chiêu.
Làm thế nào để xác định vị trí, di chuyển khu nông trại đến đó?
Và làm sao vẽ được lộ trình trên bản đồ? Không có lộ trình, sau này làm sao quay lại được?
[Tít, chị ơi, bên kia cầu có người tới.]
“Hả?”
Thẩm Quả Quả vẫn còn mơ màng.
Hoắc Đào và Mã Văn Tài đã nhanh chóng phóng về phía trước.
Sắc mặt Thẩm Quả Quả thay đổi: “Lối vào hang động!”
“Wall-E, dẫn anh em qua đó giúp đỡ!”
[Tít, rõ!]
Mong đừng ai nhắm vào lối vào hang động của cô, c.h.ế.t tiệt, nơi tốt đẹp cô vừa tìm được.
May mà trời đang tối, ngoài những cây nấm phát sáng bên bờ sông, sẽ không ai phát hiện ra lối vào đó.
Chẳng mấy chốc, Hoắc Đào đã lôi một người tới trước mặt Thẩm Quả Quả, Wall-E và robot của mình cùng Mã Văn Tài áp giải một đội người từ trên cầu về.
Hoắc Đào quăng người đó xuống đất, đạp lên chân anh ta.
Thẩm Quả Quả lạnh lùng hỏi: “Người của ai?”
Người đó vẫn cứng đầu không nói.
Thẩm Quả Quả đặt hạt lúa xuống, đứng trước mặt gã, nhìn từ trên cao xuống.
“Người của Lâm Thành hay căn cứ Tiền Hàng?”
Hoắc Đào túm tóc người đó, để lộ mặt ra, dí thẳng vào đèn lớn trong tay Hầu Tử Thạch.
Người đó bị đánh thâm tím mặt mày, lúc này bị lóa đến nỗi không mở mắt ra được.
Hoắc Đào liếc nhìn: “Lâm Thành, người ở căn cứ kia anh từng gặp, không giống như này.”
“Lâm Thành? Là người của ai?”
Thấy đối phương nghiến răng không chịu nói, Thẩm Quả Quả lấy từ trong túi nhỏ ra khẩu s.ú.n.g khí năng lượng mặt trời, dí thẳng vào trán gã.
“Tôi đếm đến ba, nếu không nói, anh sẽ yên nghỉ mãi mãi tại đây. Nơi này núi non sông nước hữu tình, phong thủy rất tốt.”
“Ba.”
Thẩm Quả Quả mạnh tay ấn nòng s.ú.n.g xuống, tỏ vẻ như sắp bóp cò, gã kia lập tức hoảng sợ.
“Không phải bảo đếm đến ba sao?”
“Tôi đếm rồi.”
“…”
Nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Thẩm Quả Quả, gã vội vàng cầu xin: “Đừng g/i/ế/t, đừng g/i/ế/t, chúng tôi là người của Lâm phu nhân và tiểu thư Lâm Sương.”
Hóa ra, sau khi ba nhóm người rời khỏi căn cứ Tiền Hàng, đội của Lâm phu nhân và tiểu thư Lâm Sương bị đội ngũ chính thức của căn cứ đuổi trở lại.
Nhóm người chính thức phía trước lại bị đánh lừa và mải mê tìm kiếm thứ gì đó gọi là “đất sạch”.
Sau khi hai nhóm này quay về thành, họ bị chửi mắng thậm tệ.
Bất đắc dĩ, hai nhóm người hợp lại và quyết định hành động cùng nhau.
Họ cũng khá may mắn, nghĩ rằng đội của Thẩm Quả Quả chắc chắn sẽ tìm một chỗ để qua sông.
Họ đã dò la tất cả các nơi có thể qua sông, nhưng không thấy tung tích của nhóm Thẩm Quả Quả, nên cứ tiếp tục đi xa hơn, cho đến gần cây cầu này.
Thực ra…
Họ không nhìn thấy nhóm Thẩm Quả Quả, chỉ đơn giản là muốn qua cầu.
Kết quả, vừa tối sầm mắt đã bị bắt.
Nếu là đội chính thức của căn cứ, Thẩm Quả Quả thật khó ra tay nặng.
Nhưng người của Lâm Thành à? Hừ hừ…
Nhìn cô gái trẻ trước mặt ngày càng lộ vẻ hiểm ác, gã kia cuống quýt cầu xin:
“Đừng g/i/ế/t tôi, đừng g/i/ế/t tôi, tôi sẽ chuyển hết tinh tệ của tôi cho các người, chỉ cần tha cho tôi.”
Nghe tiếng kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết, Thẩm Quả Quả thu s.ú.n.g lại, suy nghĩ một chút.
Còn các chiến binh khác của Lâm Thành, ai nấy đều mang vẻ mặt đau khổ.
Thất bại thảm hại từ khi mới xuất quân!
“Được rồi, nào, chuyển đi.”
Thẩm Quả Quả đưa cổ tay đeo vòng ra.
Gã kia run rẩy hỏi: “Chuyển rồi, thì không g/i/ế/t tôi nữa đúng không?”
“Yên tâm, ta nói giữ lời, thật đấy.”
Chẳng mấy chốc, số dư trong vòng tay của cả hai nhóm người đều chuyển hết sang vòng tay của Thẩm Quả Quả, tổng cộng hơn 2000 vạn.
Từ đây, số tiền trong vòng tay của Thẩm Quả Quả chính thức vượt qua một mục tiêu nhỏ.
Sướng thật!
“Xong rồi,” Thẩm Quả Quả cất súng.
“Wall-E, gọi vài anh em, lột hết quần áo bọn chúng rồi ném xuống nước.”
“À không, là ném người xuống nước, quần áo giữ lại, chị còn cần dùng.”
“Hả?” Hai nhóm người đều ngây ra.
“Các người đều là chiến binh cao cấp, thể lực thì miễn bàn. Chỉ cần ngoan ngoãn trôi theo dòng nước, sáng mai là tới căn cứ Tiền Hàng thôi,” Thẩm Quả Quả cảm thấy mình thật chu đáo!
Bùm!
Bùm!
Như thả bánh chẻo vào nồi, từng người bị ném xuống nước trong trạng thái trần truồng.
Trong bóng tối, những cái m.ô.n.g trắng trắng nổi lên, thực sự rất thu hút ánh nhìn.
Những người bị ném xuống nước thật sự chỉ muốn c.h.ế.t quách cho xong.
Đánh không lại, mà phản kháng thì chắc chắn chết.
Cũng may tay chân không bị trói, chỉ là trần truồng thôi, tuy mất mặt nhưng giữ được mạng.
Tóm lại, lần này đúng là nhục nhã hết chỗ nói.
Thẩm Quả Quả rất hài lòng. Cô tin rằng sau chuyện này, đám người kia sẽ không dám quay lại nữa.
Sau đó, ánh mắt cô dừng lại trên đống quần áo của bọn chúng.
Quả là buồn ngủ gặp chiếu manh!
“Nào, mọi người hành động thôi, tôi nghĩ ra cách rồi.”
“À, mà này, Wall-E, sắp xếp hai anh em đứng trên cầu canh chừng, đảm bảo bọn chúng trôi hết đi.”
“Nếu có đứa nào lén mò lại, g/i/ế/t thẳng tay.”
[Tít, rõ, chị.]