“Tôi thật sự bị thương rồi.”
Hầu Tử Thạch uất ức nhìn mọi người.
Ngạo Bạch lườm cậu ta một cái, “Tôi đâu có ngốc, nếu cậu không bị thương thì Mèo con sao lại l.i.ế.m cậu được? Người cậu hôi thế kia.”
“Là tại cậu táy máy tay chân!”
“Quả Quả đã bảo là có thể chạm vào rồi mà…”
Cả hai ngẩng đầu nhìn lên cái lỗ trên nóc hang.
Trong mắt Thẩm Quả Quả, nơi này giống như sàn tầng hai bị thủng một lỗ, bên trong lại là một thế giới khác.
“Hoắc Đào, anh lên xem thử trước đi, cẩn thận nhé.”
“Nhưng đừng đi xa, vòng tay không có tín hiệu đâu.”
“Ừ.”
Tầng hai có vẻ yếu ớt, Hoắc Đào tìm một chỗ thích hợp rồi nhảy lên trên.
Mười phút trôi qua.
Hai mươi phút trôi qua.
Một tiếng đồng hồ cũng đã trôi qua.
Mã Văn Tài cau mày, “Quả Quả, hay để anh lên xem thử?”
“Không cần đâu.”
Thẩm Quả Quả tin tưởng Hoắc Đào. Lần trước rơi xuống hang là do anh không chuẩn bị, còn lần này đã có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ không sao.
Quả nhiên, khi hai người vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng bước chân “bạch bạch bạch”.
Hoắc Đào nhảy xuống từ miệng hang, “Quả Quả.”
“Ừ? Bên trên thế nào rồi?”
Ánh mắt sáng rực của Hoắc Đào khiến Thẩm Quả Quả cũng sáng theo, “Có đồ tốt trên đó à?”
“Là gì thế?”
Hoắc Đào lắc đầu, “Anh không biết, nhưng chắc chắn là đồ tốt.”
“Vậy chúng ta mau lên xem đi!” Nghe thấy có đồ tốt, Hầu Tử Thạch phấn khích hẳn lên.
Từ lần trước đi vào đống phế tích, Thẩm Quả Quả nhặt được mấy chiếc bật lửa cao cấp, Hầu Tử Thạch đã trở nên mê mẩn việc săn kho báu.
Không thích sự phồn hoa của căn cứ, chỉ thích nhặt rác trong đống tàn tích.
Hoắc Đào ôm lấy Thẩm Quả Quả nhảy lên trên, Mã Văn Tài và Wall-E cũng theo sau.
Hầu Tử Thạch liếc nhìn Ngạo Bạch, “Tôi không cần được bế đâu, đàn ông con trai, mất mặt lắm… Ơ… Đừng, đừng mà!”
Ngạo Bạch túm cổ áo sau của Hầu Tử Thạch, kéo cậu ta lên.
Khung cảnh phía trên hoàn toàn khác biệt với bên dưới.
Ánh sáng đèn pin chiếu tới, không gian khá rộng rãi.
Nếu như phía dưới là những lối đi ngoằn ngoèo, thì bên trên giống như sảnh lớn trên tầng thượng.
Dưới ánh đèn, những khoáng chất còn sót lại phản chiếu ánh sáng bảy sắc, tạo cảm giác huyền ảo.
“Đi hướng nào đây?” Mã Văn Tài ngẩn người.
Con người là thế, khi có những lối đi rõ ràng thì lại biết chọn đường, còn ở nơi rộng rãi thế này thì chẳng biết đi đâu.
“Giờ tôi đã hiểu tại sao cậu lại mất nhiều thời gian đến vậy, Hoắc Đào.”
Hoắc Đào giơ đèn, chỉ về một hướng, “Đi hướng đó!”
Thẩm Quả Quả dùng chân dậm thử mặt đất, “Mọi người cẩn thận, bên dưới không biết có phải thạch nhũ hay không.”
“Đừng giẫm cùng một chỗ để tránh bị sụt lún.”
“Rõ.”
Mọi người tản ra, tiến về hướng Hoắc Đào chỉ.
Đi một lúc, trong môi trường này rất dễ mất phương hướng và cảm giác về thời gian.
Nếu không có đồng hồ trên vòng tay, cả nhóm chắc cũng quên mất đã đi bao lâu.
“Sắp tới rồi.”
Ngay sau đó, trước mắt mọi người bỗng sáng rực lên, và xuất hiện một mảng xanh biếc.
“Cái gì thế kia?” Mã Văn Tài dụi dụi mắt, “Chúng ta đang ở trong hang mà, sao lại có ánh sáng?”
Thẩm Quả Quả cũng sững sờ.
Không sai, đó là ánh sáng.
Không phải ánh sáng của thế giới hoang tàn bên ngoài ban ngày, mà là ánh sáng mặt trời thật sự.
Thẩm Quả Quả hoàn hồn, nhìn khắp xung quanh, xác nhận đây không phải ảo ảnh hay ánh sáng phản chiếu.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống một khu vực khoảng 30 mét vuông, phía dưới là một mảng xanh mướt không rõ loại cây gì.
“Cẩn thận một chút.”
Thẩm Quả Quả nắm tay Hoắc Đào, từng bước tiến về phía ánh sáng ấy.
Cô đưa tay vào vùng sáng.
Ánh sáng lâu ngày không gặp, ánh sáng thật sự.
Những người khác cũng bước lên, đứng thành một hàng, bắt chước Thẩm Quả Quả đưa tay chạm vào thứ ánh sáng hư vô ấy.
Wall-E giơ cánh tay máy của mình lên.
Mèo con cũng thò một móng vuốt ra.
“Quả Quả, thật ấm áp,” Hầu Tử Thạch là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Thẩm Quả Quả ngẩng đầu, muốn nhìn xem ánh sáng này đến từ đâu.
Ngay sau đó, cô thấy trên đỉnh đầu là một cái lỗ lớn. Từ lỗ này có thể nhìn thấy một bầu trời xanh thẳm. Dù chưa thấy mặt trời, nhưng ánh sáng này không thể là giả.
Bầu trời xanh!
Và ánh sáng mặt trời!
“Không phải chứ, Quả Quả, đây là lối ra hay là đỉnh hang gì thế?”
Thẩm Quả Quả im lặng suốt một phút, rồi khẽ nói: “Đó là bầu trời.”
“Hả?”
“Bầu trời? Không phải bầu trời vốn màu xám sao? Nếu không thì cũng phải màu vàng! Sao lại màu xanh?”
Thẩm Quả Quả đưa tay lên che mắt, ngăn ánh sáng chói lọi ấy. “Bầu trời vốn dĩ là màu xanh.”
Sau đó, cô cúi xuống nhìn mảng xanh bên dưới. Đó là một cánh đồng lúa cạn, những bông lúa trĩu hạt, căng mọng đến mức làm cây lúa cong rạp xuống.
“Tại sao lại như vậy?” Cô lẩm bẩm, tự hỏi chính mình.
Rồi ánh mắt cô trở nên kiên định hơn.
Cô lại ngẩng đầu nhìn lỗ trên đỉnh, ước chừng độ cao khoảng 10 mét.
“Hoắc Đào, độ cao này, anh có thể đưa em lên không?”
“Được.”
“Ừ, em và anh lên đó xem thử. Mọi người ở lại đây, không được đi đâu, không được động vào bất cứ thứ gì, rõ chưa?”
“Rõ.”
Thẩm Quả Quả trèo lên lưng Hoắc Đào.
Hoắc Đào lùi lại vài bước, lấy đà, bật nhảy, tận dụng tối đa thể lực của một chiến binh cấp cao, và đáp thẳng tới miệng lỗ.
“Tuyệt thật!”
Hầu Tử Thạch cảm thán.
Đến nơi, Thẩm Quả Quả phát hiện mình đang ở giữa một vùng núi sâu.
Bốn phía đều là núi non bao quanh.
Hầu hết các đỉnh núi đều trơ trụi, chỉ có đỉnh núi mà cô đang đứng là còn chút mảng xanh.
Không khí cũng mát lạnh hơn hẳn.
Ngẩng đầu theo hướng ánh sáng, cô phát hiện bầu trời xung quanh có những sắc độ xám khác nhau. Càng tiến gần trung tâm, màu xám càng nhạt dần, những tầng mây ô nhiễm dày đặc cũng mỏng đi, cho đến khi để lộ một khoảng trời xanh trong vắt.
Vùng xanh ấy tròn như một mảnh ghép bị lỗi trong bức tranh thế giới.
Hoắc Đào nhìn chằm chằm bầu trời xanh, tham lam tận hưởng cảnh đẹp hiếm thấy này. “Quả Quả, em nói đúng, bầu trời xanh thật sự rất đẹp.”
“Nhưng vấn đề là, sao nó lại hình thành?”
Thẩm Quả Quả liếc nhìn đồng hồ, đã 4 giờ chiều.
Cô cúi xuống, nhặt một nắm đất trên mặt đất, bóp nhẹ trong tay.
“Không sai, đất phóng xạ trong thùng chắc chắn là từ khu vực này.”
“Có lẽ đây chính là vùng đất sạch mà căn cứ Tiền Hàng và Liên Bang đang tìm kiếm.”
Hóa ra nơi mà mọi người vất vả tìm kiếm bao lâu nay lại nằm ngay ở đây.
Cô thử gửi tin nhắn cho Khuất Lão, nhưng đợi vài phút vẫn không thấy hồi âm.
“Chúng ta cần chuyển căn cứ đến khu vực này trước, sau đó nghiên cứu xem chuyện gì đã xảy ra.”
Hoắc Đào nhìn quanh vùng núi mênh mông, cảm thấy mất phương hướng. “Làm sao để liên lạc với Khuất Lão và mọi người?”
“Để em nghĩ xem.”
Các hang động dưới lòng đất đan xen phức tạp. Họ đã đi rất lâu ở tầng một, sau đó lại đi thêm một quãng dài ở tầng hai. Thẩm Quả Quả không thể xác định mình đang ở đâu.
Hơn nữa, khu vực này hoàn toàn không có tín hiệu.
“Chúng ta quay lại lối cũ, hội họp với Khuất Lão trước đã.”
Hai người quay trở lại hang động.
“Sao rồi, Quả Quả? Tôi có thể lên đó xem không?” Hầu Tử Thạch đầy hy vọng hỏi.
Thẩm Quả Quả lắc đầu. “Sau này hãy lên. Giờ chúng ta phải quay lại.”
“Để lại hai con robot ở đây, các cậu ở lại chờ. Chúng tôi sẽ sớm quay lại.”
[Tít, đã hiểu.]
Hai con robot tự động đứng ra.
Robot trung thành và ổn định, nơi này lại có đủ ánh sáng mặt trời, chúng canh gác ở đây là lựa chọn hoàn hảo.