{{ msgSearch }}

Chương 3

đăng Hoa Tiếu_nữ Tử Cô độc Vào Kinh Trả Thù Cho Cả Gia đình

Thiên Sơn Trà Khách 1770 Chữ 20/01/2025 19:21:35

Trong thời gian tiếp theo, Lục Đồng và Ngân Tranh đi khắp nơi để dò hỏi tin tức về Lục gia.

Ngày trôi qua thật nhanh, khi gần tối, hai người tìm được một quán trọ để nghỉ lại.

Sau một chặng đường dài mệt mỏi, họ chưa kịp ăn uống gì nhiều. Ngân Tranh đi hỏi chủ quán chuẩn bị bữa tối, còn Lục Đồng ngồi một mình trong phòng.

Trên bàn còn đặt bánh phù dung mà Ngân Tranh mua từ bà lão kia, hộp bánh mở hờ, dưới ánh đèn lờ mờ trông như một khối tối sẫm.

Ánh mắt Lục Đồng trở nên lạnh lẽo.

Nàng đã ở trên núi bảy năm, nhưng hành trang xuống núi lại đơn giản đến lạ thường, vật quý giá nhất cũng chỉ là chiếc hòm thuốc này mà thôi. Mang theo bao hy vọng trở về quê nhà, nhưng đợi chờ nàng lại là tin dữ.

Cha từ xưa vẫn nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái, thuở nhỏ chỉ cần một người phạm lỗi, cả ba anh em sẽ đều bị phạt. Lục Khiêm khi còn nhỏ đánh nhau với người khác, ăn nói vô lễ, liền bị cha phạt hai mươi roi mây, phải tự mình đến tận nhà người ta xin lỗi. Cả huyện Thường Vũ đều biết gia phong nhà họ Lục nghiêm thế nào, sao có thể ăn trộm làm nhục người khác?

Lục Nhu qua đời, cha gặp nạn nước càng kỳ lạ hơn, từ huyện Thường Vũ đến kinh thành, cũng chỉ có một đoạn đường thủy, trước nay chưa từng nghe nói chìm thuyền. Sao cha vừa vào kinh đã gặp chuyện? Còn mẹ nữa... ánh mắt Lục Đồng tối sầm lại.

Một nhà bốn người, trong vòng một năm liên tiếp gặp chuyện, trên đời làm gì có sự trùng hợp như vậy.

Lục Đồng từ từ nắm chặt lòng bàn tay.

Hiện giờ *thê thỉ* của mẹ chưa tìm thấy, những người ở huyện Thường Vũ nói năng mập mờ, vụ án của Lục Khiêm, nha môn kinh thành chắc hẳn còn giữ hồ sơ, còn có Lục Nhu nữa...

Mọi câu trả lời, có lẽ chỉ có thể tìm ở kinh thành.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Ngân Tranh bưng một bát sứ bước vào, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Từ trưa đến giờ chưa ăn gì, tiểu thư, ta đã bảo họ nấu chút cháo nóng... uống một chút cho đỡ đói."

Nàng đặt bát sứ lên bàn, rồi quay đầu nói với Lục Đồng: "Thức ăn sẽ được mang lên ngay."

Lục Đồng nhìn bát sứ, hồi lâu không có động tĩnh.

Ngân Tranh nhìn sắc mặt của nàng, suy nghĩ một lúc, không nhịn được khuyên: "Cô nương, xin hãy nén bi thương..."

Nàng biết Lục Đồng đã xa nhà nhiều năm, giờ trở về quê cũ, cảnh còn người mất, khó tránh khỏi đau lòng. Tuy nhiên gặp phải hoàn cảnh như vậy, Ngân Tranh vắt óc cũng không nghĩ ra được lời an ủi nào, chỉ có thể gượng gạo khuyên nhủ.

Lục Đồng hỏi: "Ngân Tranh, ngươi theo ta được bao lâu rồi?"

Ngân Tranh sững người, vô thức đáp: "...Khoảng hơn nửa năm rồi."

"Hơn nửa năm…" - Lục Đồng nhìn ngọn đèn trên bàn.

Ngân Tranh có chút bất an, một lúc sau, giọng của Lục Đồng vọng lại: "Vậy, chúng ta chia tay ở đây đi."

"Cô nương!" - Ngân Tranh kinh ngạc nhìn nàng.

Truyện được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Ngân Tranh vốn là nữ tử thanh lâu, từ nhỏ đã bị người cha cờ b.ạ.c bán vào thanh lâu. Nàng sinh ra xinh đẹp lanh lợi, nhưng số phận lại long đong, mới mười sáu tuổi đã mắc bệnh hoa liễu.

Tú bà không chịu bỏ tiền chữa bệnh cho nàng, lại chê nàng có mùi khó chịu không thể tiếp khách được nữa. Một đêm nọ, bà ta sai tiểu nhị trong lầu cuốn nàng vào chiếu, ném lên gò mả hoang ở Lạc Mai Phong.

Lúc ấy Ngân Tranh đã thở thoi thóp, chỉ đợi trút hơi thở cuối cùng, không ngờ lại gặp được Lục Đồng ở gò mả hoang.

Lục Đồng cõng nàng về núi, chữa bệnh cho nàng, bệnh của Ngân Tranh cứ thế mà khỏi.

Đến giờ Ngân Tranh vẫn không biết tại sao Lục Đồng lại xuất hiện ở gò mả hoang vào đêm khuya, nàng cũng chẳng hỏi nhiều. Cô gái có thần sắc lạnh lùng này dường như có rất nhiều bí mật. Tuy nhiên, từ đó về sau, Ngân Tranh cứ thế đi theo Lục Đồng. Lục Đồng từng bảo nàng có thể tự do rời đi, nhưng Ngân Tranh khác với Lục Đồng, nàng không có nhà cũng chẳng có người thân, cũng không muốn lại sa vào chốn thanh lâu, nghĩ đi nghĩ lại, theo Lục Đồng vẫn là yên tâm nhất.

Nhưng không ngờ, hôm nay nàng lại bị Lục Đồng đuổi đi lần nữa.

Ngân Tranh quỳ xuống: "Cô nương, có phải ta đã làm điều gì không phải?" Nàng có vẻ hoang mang, "Sao lại đột nhiên đuổi ta đi."

Lục Đồng không trả lời, bước đến bên cửa sổ.

Trời đã tối, màn đêm buông xuống, huyện Thường Vũ về đêm không còn nhộn nhịp như ban ngày, mà trở về cảnh vắng lặng như thuở xưa.

"Hôm nay ngươi cũng đã nghe rồi đấy, cả nhà họ Lục của ta, trong vòng một năm đều qua đời." - Lục Đồng nhìn ra con phố dài, những chiếc đèn lồng dưới mái hiên phấp phới, chiếu gương mặt cô gái trẻ càng thêm trong trẻo.

"Ta không tin trên đời có sự trùng hợp như vậy."

"Mọi chuyện bắt đầu từ tin tỷ tỷ qua đời, giờ cả huyện Thường Vũ không còn ai thân thiết với nhà họ Lục. Muốn tra rõ sự thật, chỉ có thể vào kinh đối chất với nhà họ Kha."

Nàng nói: "Việc này có điều khuất tất, ta phải vào kinh thành."

"Vào kinh thành ư?" - Ngân Tranh quên mất vẻ thất thố vừa rồi, nói: "Ta có thể đi cùng cô nương vào kinh, sao phải đuổi ta đi chứ?"

Lục Đồng không nói gì, đóng cửa sổ lại, quay người đi đến bàn ngồi xuống.

Bánh Phù dung được đặt trên bàn, sau cả ngày dong duổi, những chiếc bánh trong lòng đã vỡ nát, khi gió thổi qua, mảnh bánh vụn rải trên bàn như một lớp sương trắng.

Giọng nàng lạnh lẽo, như vọng qua màn sương dày, thoảng chút hàn khí: "Bà lão bán bánh đã nói rồi không phải sao, nhị ca ta lên kinh thành, liền trở thành kẻ cướp của, hãm h.i.ế.p phụ nữ. Cha ta đi kiện, thật trùng hợp lại chìm thuyền. Dù cho mẹ ta chẳng làm gì, nhà cửa cũng bốc cháy, thiêu rụi tất cả."

Nàng nhìn về phía Ngân Tranh, đôi mắt đen láy dưới ánh đèn sáng rực đầy thần thái: "Nếu ta vào kinh, làm sao biết được, sẽ không phải là người tiếp theo?"

Ngân Tranh thoạt tiên không hiểu, đến khi hiểu ra ý của Lục Đồng, lưng lập tức lạnh toát.

Cả nhà họ Lục c.h.ế.t một cách kỳ lạ, chẳng phải là vì xúc phạm điều gì tà ác, mà là đắc tội với ai đó. Chỉ là kẻ đó có thể dễ dàng diệt sạch cả nhà, người thường làm sao có thể làm được đến mức ấy?

Lục Đồng nhìn nàng, giọng điệu bình thản: "Chuyến đi kinh thành này, nguy hiểm trùng trùng. Ta đã muốn điều tra rõ sự thật về nhà họ Lục, ắt phải đối đầu với kẻ đứng sau. Ngươi với nhà họ Lục không thân không thích, không nên bị cuốn vào. Chi bằng rời đi từ đây, sau này sống yên ổn."

"Vậy ta càng không thể đi!" - Ngân Tranh ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Cô nương lần này vào kinh, đã muốn làm việc, ắt cần người giúp đỡ. Ta tuy tay chân không được nhanh nhẹn, nhưng giao tiếp với người khác cũng tạm được, có lẽ còn có thể giúp cô nương dò la tin tức. Hai người vào kinh vẫn tốt hơn một người làm việc."

Thấy Lục Đồng vẫn không lay động, Ngân Tranh lại tha thiết nói: "Hơn nữa cô nương cũng biết, ta ngoài đi theo cô nương, cũng chẳng có nơi nào để đi. Tuy cô nương hiện giờ đã chữa khỏi bệnh cho ta, nhưng không biết ngày nào bệnh lại tái phát..." nói đến đây, trong lòng nàng thực sự dâng lên nỗi bi thương, "Trên đời này, người không chê bỏ ta, chỉ có cô nương mà thôi."

Nàng là kỹ nữ mắc bệnh hoa liễu, người thường nghe thấy đều tránh không kịp, hoặc nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ. Chỉ có Lục Đồng đối xử với nàng không khác gì người bình thường. Cũng chỉ có bên cạnh Lục Đồng, Ngân Tranh mới cảm thấy an tâm.

"Cô nương cứu ta một mạng, mạng này của ta chính là của cô nương. Dù phía trước là hang rồng hang hổ, lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng phải đi cùng cô nương."

Lời tuy nói đầy hào khí, nhưng người nói lại không đủ tự tin, chỉ lo lắng nhìn người đối diện, chờ đợi câu trả lời.

Trong phòng im lặng, qua một lúc lâu, Lục Đồng nói: "Đứng dậy đi, ta dẫn ngươi cùng đi vậy."

Ngân Tranh trong lòng mừng rỡ, sợ Lục Đồng đổi ý liền nhảy dựng lên, vội vàng đi ra ngoài, chỉ cười quay đầu nói với Lục Đồng: "Vậy cứ thế mà định, cô nương không được lừa người... Món ăn chắc sắp xong rồi, ta xuống hối họ mang lên nhanh. Cô nương ăn xong sớm nghỉ ngơi, đã định vào kinh, sắp phải lên đường, cần tích trữ sức lực, ngàn vạn lần không được để bản thân mệt mỏi..."

Nàng lại lẩm bẩm đi mất. Trong phòng, Lục Đồng đứng dậy.

Trên bàn nửa ngọn đèn đã cháy gần hết, chỉ còn một đoạn tim đèn ngắn tỏa ánh sáng màu cam. Lục Đồng cầm đèn lồng trước án lên, ngọn lửa yếu ớt trên bàn chập chờn rồi tắt ngấm.

Một điểm tàn lửa từ đèn cạn bùng lên, rơi rải rác quanh đèn, nhìn qua như một đóa hoa li ti.

Tim đèn nở hoa, được xem là điềm lành.

Lục Đồng lặng lẽ nhìn tàn tro trước mắt, đồng tử phản chiếu ánh đèn lồng, như ngọn lửa rực cháy trong đêm đen.

Đăng hoa tiếu...

Điềm lành như thế, xem ra, chuyến đi kinh thành này, hẳn sẽ rất thuận lợi.

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:21:35

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện