Hồ viên ngoại đứng tại chỗ, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ.
Đã nhiều ngày ông không đến phố Tây, không biết rằng ở đó đã xuất hiện một loại thuốc mới tên là Xuân Dương Sinh, càng không hay biết rằng Xuân Dương Sinh này là do Hạnh Lâm Đường bào chế.
Hạnh Lâm Đường do Bạch Thủ Nghĩa điều hành.
Trong ấn tượng của Hồ viên ngoại, Bạch Thủ Nghĩa là một người hiền lành, nhã nhặn, với đôi mắt từ ái. Ngoài việc dược liệu nhà ông ta bán đắt hơn những nơi khác, khiến một số người nghèo ở phố Tây khó lòng chi trả, thì ông ta cũng được xem là một thương nhân tốt.
Giờ đây bỗng nhiên nghe tin về Xuân Dương Sinh, Hồ viên ngoại cũng thực sự kinh ngạc.
Tuy ông là một văn nhân cổ hủ, nhưng không đến nỗi ngu ngốc. Xuân Dương Sinh và Xuân Thủy Sinh chỉ khác nhau một chữ, lại đều là trà thuốc chữa nghẹt mũi, người ngoài nghe qua nghe lại, khó tránh khỏi nhầm lẫn. Dựa vào tiếng tăm của một Y quán lớn như Hạnh Lâm Đường, cuối cùng người ta chỉ biết đến Xuân Dương Sinh mà quên đi Xuân Thủy Sinh.
Tên Bạch Thủ Nghĩa này rõ ràng là cố tình sao chép trà thuốc của Nhân Tâm y quán.
Việc sao chép vốn đã là điều đáng xấu hổ, đặc biệt là khi cả hai đều là hàng xóm trên cùng một con phố, ngày ngày gặp mặt. Hành vi vô liêm sỉ như vậy hoàn toàn trái ngược với hình ảnh người tốt trước đây của Bạch Thủ Nghĩa.
Nhưng tại sao Bạch Thủ Nghĩa lại làm như vậy? Phải biết rằng Hạnh Lâm Đường đang làm ăn phát đạt, bản thân Bạch Thủ Nghĩa cũng giàu có, trong khi Đỗ Trường Khanh chỉ là một công tử sa cơ, vất vả lắm mới nhờ Xuân Thủy Sinh mà ngẩng đầu lên được, đang thấy y quán sắp hồi sinh thì Bạch Thủ Nghĩa lại ra tay như thế.
Đối với một Đỗ Trường Khanh không bằng mình về mọi mặt, lại chẳng có gì đáng để đe dọa, có cần phải bức người ta đến c.h.ế.t không?
Hồ viên ngoại không thể hiểu nổi.
Đang suy nghĩ, bên kia Trần Tứ lão gia đã chỉnh lại cổ áo, dậm chân nói: "Thì ra là vậy, chắc chắn là Hạnh Lâm Đường học theo người ta bán trà thuốc, học nghề không tinh, đã là hàng giả còn khắp nơi tuyên truyền công hiệu. Y quán vô lương tâm như thế, hôm nay lão gia đây phải đến tận nơi đòi một câu giải thích!" Nói xong, ông tự gọi người hầu, định lên xe ngựa đi ngay.
Hồ viên ngoại giật mình tỉnh lại, vội nói: "Trần huynh khoan đã!"
"Chuyện gì?"
Hồ viên ngoại ba bước hai bước bước lên xe ngựa, chen sang một bên, lúc này cũng không còn nhớ đến thù nhổ râu ban nãy, một lòng chỉ muốn làm rõ chuyện này là thế nào, liền nói: "Ta đi cùng với huynh!"
"Ông đi làm gì?"
Hồ viên ngoại xoa xoa cằm đang sưng của mình, nghiêm trang nói: "Xuân Thủy Sinh ban đầu là do lão phu phát hiện và tán thưởng, giờ có hàng giả quấy phá, liên lụy đến danh tiếng của lão phu, nếu không nói cho rõ, chẳng phải oan uổng sao? Đương nhiên phải đi một chuyến."
Ông ta phất tay áo: "Đi!"
...
Nói về Hồ viên ngoại và Trần Tứ lão gia hai người ngồi xe ngựa, một mạch thẳng đến Hạnh Lâm Đường ở phố Tây. Đến cửa phố Tây mới xuống xe ngựa, đi được vài bước, từ xa đã nhìn thấy tấm biển chữ vàng của Hạnh Lâm Đường.
Trần Tứ lão gia hít sâu một hơi, vung vạt áo bào đi về phía cửa Y quán, vừa đi vừa nói: "Tên khốn này, biển hiệu to thật!"
Hồ viên ngoại vội theo kịp, lại nghĩ đến việc hàng xóm cùng phố cãi nhau thì mất mặt, không khỏi phải khuyên giải vài câu: "Nói cho phải phép, đừng đánh nhau."
Hai người đang nói chuyện, bỗng một cơn gió thổi qua, từ bên cạnh đi tới một người đàn bà cao lớn vạm vỡ, đ.â.m cho Hồ viên ngoại loạng choạng sang một bên.
Ông ta đứng vững, đang định nổi giận, ngẩng đầu lên, liền thấy người đàn bà đó hung hăng xông vào Hạnh Lâm Đường, đập một cái xuống bàn trước quầy thuốc: "Có ai không, ra đây cho bà!"
Hồ viên ngoại và Trần Tứ lão gia đồng thời dừng bước.
Đây lại là màn kịch gì?
...
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Trong phòng trong Hạnh Lâm Đường, Bạch Thủ Nghĩa đang cẩn thận chuyển cây lan quân tử vào trong nhà.
Gần đây Thịnh Kinh thường có mưa về đêm, chỉ một đêm đã làm gãy không ít hoa mẫu đơn trong sân. Lan quân tử này quý giá, không dám để ngoài sân nữa.
Lan quân tử là thứ mà mấy ngày trước ông ta bỏ ra một lượng bạc giá cao mua về, hương lan thơm ngát, làm dịu bớt mùi thuốc trong tiệm, chỉ cần hít sâu một hơi, sẽ thấy lòng thấy thư thái.
Thật vậy, gần đây tâm trạng ông ta cũng không tệ.
Xuân Dương Sinh của Hạnh Lâm Đường bán rất chạy.
Trà thuốc có công hiệu như nhau, Hạnh Lâm Đường còn rẻ hơn Nhân Tâm y quán một lượng bạc, huống chi Hạnh Lâm Đường lại là y quán lâu năm có tiếng tăm, người cần mua trà thuốc đều không cần cân nhắc, tự nhiên sẽ bước vào đây.
Nghe nói Nhân Tâm y quán làm ăn sa sút, mấy ngày nay trước cửa chẳng thấy mấy ai đến, nghĩ đến đây, Bạch Thủ Nghĩa liền thấy trong lòng thỏa mãn.
Đỗ Trường Khanh một tên phú gia tử vô dụng, có bao nhiêu bản lĩnh chứ. Dù có một thời gian thành công rực rỡ, cũng chỉ như trăng trong nước hoa trong gương, không thể kéo dài, thực sự không đáng để vào mắt.
Bạch Thủ Nghĩa nhìn cành hoa trước mặt, tính toán thu nhập tháng này. Phải nói rằng trà thuốc này khá có lãi, mới chỉ hơn mười ngày, đã bằng thu nhập mấy tháng trước cộng lại. Nguyên liệu trà thuốc không đắt, nhìn bộ dạng cung không đủ cầu hiện tại, nghĩ rằng qua hết mùa xuân, Hạnh Lâm Đường thu nhập chắc chắn sẽ khả quan.
Kiếm được nhiều bạc tất nhiên là tốt, đợi khi ông ta thâu tóm được Nhân Tâm y quán, cả phố Tây chỉ còn mình ông ta có Y quán. Đến lúc đó tăng tiền khám bệnh và giá thuốc men lên, những người bình dân không muốn mua cũng phải mua, lo gì sau này không kiếm được bạc?
Bạch Thủ Nghĩa tính toán như vậy, nụ cười càng lúc càng lộ vẻ đắc ý, đang nghĩ, bỗng nghe thấy bên ngoài Hạnh Lâm Đường có tiếng ồn ào truyền đến, dường như có người gây sự.
Ông ta nhíu mày, vén rèm nhìn ra ngoài, thấy một người đàn bà vạm vỡ quấn khăn quanh đầu, đang đứng trước mặt Chu Tế to tiếng hét: "Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây!"
Có lẽ là đến gây sự, đúng là đám tiện dân...
Trong mắt Bạch Thủ Nghĩa lóe lên một tia khinh miệt, nhưng trên mặt lại lộ vẻ thân thiện, từ trong phòng bước ra, ôn hòa mở lời: "Vị đại thẩm này, tại hạ là Bạch Thủ Nghĩa..."
Phì một tiếng, một ngụm đờm bay vào mặt Bạch Thủ Nghĩa.
Bạch Thủ Nghĩa sửng sốt.
Ông ta mở Y quán ở phố Tây đã nhiều năm, lại có tiếng tăm trong giới y thuật ở Thịnh Kinh, vì thuốc men không rẻ, người có thể đến Hạnh Lâm Đường khám bệnh phần nhiều là những nhà giàu có, khi nói chuyện đều phải giữ thể diện. Ông ta đã bao giờ gặp phải một mụ đàn bà thô lỗ như thế này? Sau một lúc lâu đầu óc trống rỗng, chỉ thấy một cơn buồn nôn dâng lên từ dạ dày.
Người đàn bà đó lại chẳng để ý gì đến vẻ mặt của Bạch Thủ Nghĩa, chửi đông đổng: "Hay cho một Hạnh Lâm Đường, nói gì mà trà thuốc Xuân Dương Sinh, uống vào là hết ngay nghẹt mũi, thì ra toàn là lừa người! Quảng cáo om sòm, hại bà đây tiết kiệm từng bữa mua về ba hộp về pha uống, chẳng thấy một chút công hiệu nào, còn bảo là diệu thủ hồi xuân, ta thấy là Diêm Vương dán cáo thị - toàn chuyện ma quỷ!"
Người đàn bà này thân hình cao lớn, ăn nói lanh lợi, một tràng nói xong, chẳng thấy thở dốc, khiến Bạch Thủ Nghĩa suýt không giữ được mặt nạ, ông ta hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nói: "Không có bằng chứng, vị phu nhân này sao có thể tùy tiện phỉ báng trước cửa Y quán của ta, hủy hoại danh tiếng người khác?"
Danh tiếng? Ngươi có cái rắm danh tiếng gì! Người đàn bà đó cười lạnh một tiếng, lời lẽ sắc bén, quay người ra ngoài, đối mặt với những người đang đi ở mặt tiền cưa hàng: "Có gan thì chính ngươi đi hỏi xem, Xuân Dương Sinh của ngươi thực sự có hiệu quả hay không?"
Trước cửa y quán Hạnh Lâm Đường, đám đông hiếu kỳ thấy có chuyện ồn ào đã tụ tập thành một đám. Lão gia Trần Tứ và Hồ viên ngoại đang núp trong đám đông. Khi nghe thấy vậy, Hồ viên ngoại chưa kịp lên tiếng thì Trần Tứ đã như được thể, lập tức xông ra quát: "Đúng vậy! Trà thuốc này có tác dụng gì chứ? Ta nghe lời uống suốt bảy tám ngày, vừa ra đường vẫn bị sặc đến chảy cả nước mắt nước mũi, nói gì mà thông mũi lập tức, lừa ma à!"
"Một hũ ba lạng bạc, tốn của ta mười lăm lạng, tiền thì thu ngon lành, còn hiệu quả chẳng thấy tí nào, còn dám nói người ta vu khống? Chẳng biết làm ăn phải giữ chữ tín, huống hồ đây là y quán, quan hệ đến sinh mạng con người!"
Lão gia Trần Tứ vốn xuất thân từ thương nhân, vốn đã có tài ăn nói, nay học thêm thi phú, càng thêm hung hăng.
Trong đám đông cũng có người từng mua thuốc của Xuân Dương sinh, trước đây vì là hàng xóm láng giềng, ngày nào cũng gặp mặt, nói ra thì khó làm người, mua trà thuốc không hiệu quả cũng đành coi như tìm xui. Giờ nghe lão gia Trần Tứ nói vậy, có người dẫn đầu, dần dần, tiếng bàn tán lan ra.
"Nói cũng phải, trước đây nghe đồn trà thuốc Hạnh Lâm Đường có hiệu quả kỳ diệu, ta cũng mua vài hũ uống thử, có khác gì thuốc thông mũi thông thường đâu, đâu có tốt như quảng cáo?"
"Đúng vậy, ta cứ tưởng là do mình, hóa ra không chỉ mình ta nghĩ vậy."
Lại có người nói: "Bên ngoài đồn đại ghê gớm vậy, Hạnh Lâm Đường quả thật danh không xứng với thực nhỉ."
"Có lẽ vì muốn kiếm tiền, các người biết đấy, vì tiền người ta không còn lương tâm nữa."
"Chậc, cả y quán lớn như Hạnh Lâm Đường mà cũng vô lương tâm…"
Những lời bàn tán kiểu này truyền đến tai Bạch Thủ Nghĩa, sắc mặt y đột nhiên thay đổi.
Danh tiếng bao năm của Hạnh Lâm Đường, giờ lại bị người ta chê trách vì loại trà thuốc này, sao có thể chấp nhận được?
Y định lên tiếng thì lúc này, trong đám đông bỗng có người nói: "Ôi, tiền nào của nấy mà. Trà thuốc của Hạnh Lâm Đường vốn chỉ là sao chép Xuân Thủy sinh của tiệm Nhân Tâm. Lúc đầu có hiệu quả kỳ diệu cũng là nhờ Xuân Thủy Sinh. Theo ta, hàng giả với hàng thật đương nhiên có khác biệt, các vị muốn chữa nghẹt mũi, phải đến tiệm Nhân Tâm mới đúng!"
"Xuân Thủy sinh của tiệm Nhân Tâm mới thực sự là linh dược!"
Giọng nói không to không nhỏ, vừa đủ lọt vào tai mọi người, nhưng khiến ánh mắt Bạch Thủ Nghĩa bỗng trở nên âm trầm.
Nhân Tâm y quán...
Y nghiến răng, lại là Đỗ Trường Khanh.