Kể từ khi Hạnh Lâm Đường cho ra đời trà thuốc Xuân Dương Sinh, cái tên Xuân Thủy Sinh dần dần ít được nhắc đến.
Một là vì Xuân Dương Sinh và Xuân Thủy Sinh chỉ khác nhau một chữ, nghe qua nghe lại dễ nhầm lẫn. Hai là vì Hạnh Lâm Đường dù sao cũng là một Y quán lớn, lại có đại phu già giỏi toạ trấn, người mua thuốc đến phố Tây, vừa thấy ngay Hạnh Lâm Đường nguy nga đồ sộ, vào mua Xuân Dương Sinh, còn ai biết đến Xuân Thủy Sinh nữa?
Thế là trước cửa Hạnh Lâm Đường ngày càng nhộn nhịp, còn trà thuốc của Nhân Tâm y quán chẳng ai hỏi han.
Đỗ Trường Khanh thấy cảnh này, buồn bã ủ rũ, ngược lại Lục Đồng vẫn như thường lệ điềm tĩnh, mỗi ngày làm việc của mình, chẳng thấy chút âu lo.
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Chớp mắt lại qua mấy ngày, trưa hôm ấy, một cỗ xe ngựa dừng bên bờ đê cạnh cầu Lạc Nguyệt, có người được tiểu đồng dìu xuống xe run rẩy, đi đến bờ đê, hướng về phía đình mát nơi văn nhân tụ tập.
Người này chừng năm mươi tuổi, một thân áo lụa màu sen thẳng thớm, búi tóc chải bóng mượt, râu đen rất dài, trông rất phong nhã. Đám văn nhân đang uống trà đàm luận thấy ông ta liền chào: "Trần Tứ lão gia hôm nay sao cũng đến đây?"
Trần Tứ lão gia tên Trần Hiền, nhà vốn làm cửa hiệu quạt giấy, sau này làm ăn càng ngày càng lớn, Trần Tứ lão gia giao việc kinh doanh cho con cái quản lý, bản thân học theo phong cách nhã khách, suốt ngày du sơn ngoạn thủy, bình thơ luận đạo, thề phải trở thành đệ nhất danh sĩ Thịnh Kinh.
Tuy nhiên đệ nhất danh sĩ Thịnh Kinh gặp phải hoa dương khó chịu của mùa xuân cũng đành bó tay.
Vị Trần Tứ lão gia này trong tất cả bạn văn nhân, ghét nhất là Hồ viên ngoại cổ hủ, trùng hợp lại mắc chứng nghẹt mũi giống như Hồ viên ngoại, cứ đến mùa xuân là khổ không thể tả.
Mấy ngày trước, Trần Tứ lão gia nghe nói Hồ viên ngoại lại đi hội hoa đào, một phen kinh ngạc vô cùng. Chứng nghẹt mũi của Hồ viên ngoại còn nặng hơn ông ta, hội hoa đào phấn hoa bay múa, làm sao chịu nổi? Sau lại nghe nói Hồ viên ngoại trong đám bạn bè ca ngợi rầm rộ một loại trà thuốc gọi là Xuân Thủy Sinh, bảo có thể giảm nghẹt mũi, Hồ viên ngoại uống trà thuốc này nên mới có thể đường hoàng xuất hiện ở hội hoa đào.
Trần Tứ lão gia biết Hồ viên ngoại vốn hay khoác lác, chứng nghẹt mũi này thuộc về bệnh khó chữa, một thời nửa tin nửa ngờ, bèn sai người đi hỏi thăm trong chợ, quả nhiên nghe nói trà thuốc này công hiệu rõ rệt. Thế là Trần Tứ lão gia yên tâm, sai tiểu đồng đi mua mấy gói, nghiêm túc sắc uống, nghĩ rằng qua mấy ngày, cũng có thể thảnh thơi ngắm cảnh xuân.
Uống liên tục năm ngày, Trần Tứ lão gia tự thấy hẳn là được rồi, bèn thay một bộ y phục mới chuẩn bị kỹ lưỡng, đeo túi thơm, thậm chí còn thoa chút phấn hoa đào, định trong buổi thơ hội khoe khoang tài năng tích lũy suốt mùa đông.
Ông ta cười khẽ ho một tiếng, định trả lời, nào ngờ một cơn gió thổi qua, dường như có cảm giác ngứa quen thuộc chợt ập đến, khiến ông ta không tự chủ được mà há miệng to.
Hắt xì!
Một tiếng hắt hơi kinh thiên động địa vang lên, dưới con mắt chăm chú của mọi người, dưới mũi Trần Tứ lão gia như thác đổ, nước mắt giàn giụa, một búm nước mũi thậm chí còn bay vào tóc một chàng công tử trẻ gần đó.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn ông ta.
Hắt xì!
Hắt xì!
Hắt xì!
Từng tiếng hắt hơi không kiểm soát được liên tục phát ra từ miệng ông ta, đối diện với ánh mắt khác nhau của mọi người, Trần Tứ lão gia ngượng ngùng che mặt lùi lại, rồi chạy vội về phía xe ngựa.
"Lão gia!" - Tiểu đồng phía sau gấp gáp gọi.
Trần Tứ lão gia nước mắt nước mũi đầm đìa, trong lòng vừa đau đớn vừa tức giận. Họ Hồ vô lại kia, quả nhiên không có ý tốt! Uống Xuân Dương Sinh này năm ngày, chẳng có chút tác dụng nào, vừa rồi còn làm trò cười trước mặt bạn bè, sau này còn mặt mũi nào ra đường nữa?
Nói cái gì thuốc chữa nghẹt mũi thần kỳ, rõ ràng là thuốc giả!
Ông ta vội vàng lên xe ngựa, tiểu đồng theo sau, cẩn thận dò xét sắc mặt ông: "Lão gia..."
"Đến nhà họ Hồ!" - Trần Tứ lão gia căm tức nghiến răng: "Hôm nay ta nhất định phải tìm tên họ Hồ đòi một câu trả lời!"
Bên này Trần Tứ lão gia một bụng lửa giận, xe ngựa chạy như bay. Bên kia trước cổng nhà họ Hồ, Hồ viên ngoại đang cầm một cuộn thơ văn định ra ngoài thăm bạn, chưa bước qua cổng lớn, đã nghe có người hung hăng gọi: "Hồ lại tử!"
Sắc mặt Hồ viên ngoại biến đổi, khi quay đầu lại, thấy người xuống từ xe ngựa là Trần Tứ lão gia, râu suýt dựng đứng lên, cao giọng nói: "Trần quạt tử, ông nói bậy cái gì?"
Trần Tứ lão gia tuy nhìn gầy yếu, động tác lại nhanh nhẹn, ba bước hai bước đến trước mặt Hồ viên ngoại, túm lấy râu Hồ viên ngoại lắc lư một hồi, miệng la lớn: "Ngươi cái đồ lừa đảo, toàn nói dối! Nói cái gì trà thuốc chữa được nghẹt mũi, hại ta mất mặt trước bạn bè. Cái tên bán thuốc đó đã cho ngươi bao nhiêu lợi lộc, để ngươi giúp hắn lừa người như vậy?"
Hồ viên ngoại một bên cố sức giải thoát râu mình khỏi tay ông ta, tranh cãi: "Lừa đảo gì, trà thuốc đó vốn có công hiệu kỳ diệu, lão phu uống mấy hũ, giờ hằng ngày thở thông suốt, tự mũi ông không ra sao, trách trà thuốc người ta làm gì? Có bệnh!"
Trần Tứ lão gia thấy ông ta đến giờ vẫn không biết hối cải, lại nghĩ đến cảnh vừa rồi mình nước mắt nước mũi đầm đìa trước mặt mọi người, càng thêm tức giận, túm râu ông ta động tác đột nhiên mạnh mẽ, giật đứt một mảng râu, mắng: "Lão lừa đảo!"
Hồ viên ngoại không chịu thua, vươn tay túm lấy râu ông ta: "Tên vô lại!"
Hai người liền đánh nhau tại chỗ.
Tiểu đồng một bên muốn tách hai người ra, nào ngờ hai người tuy đều là lão già nửa đời người, sức lực lại khá mạnh. Trước cổng nhà họ Hồ, vang lên tiếng chửi bới của hai người.
"Lão lừa đảo, cấu kết với Y quá"n bán trà thuốc lừa tiền, chẳng có tác dụng gì!
"Tên vô lại, nói thuốc tiên thành đồ bỏ đi, ta thấy ngươi chỉ muốn tống tiền!"
"Nói bậy, trà thuốc đó ta uống năm ngày vẫn hắt hơi liên tục!"
"Nói bậy, lão phu chỉ uống ba ngày đã có thể đối mặt với hoa dương mà không thay đổi sắc mặt!"
"Xuân Dương Sinh chẳng có tác dụng gì cả!"
"Xuân Thủy Sinh mới là tốt nhất!"
"Ơ?..." - Hồ viên ngoại giật mình, vô thức dừng động tác, bị Trần Tứ lão gia thừa cơ nhổ nốt mảng râu cuối cùng, ông ta đau đến "Ai da" một tiếng, vẫn còn nhớ lời Trần Tứ lão gia vừa nói, chỉ hỏi: "Vừa rồi ngươi nói gì, Xuân Dương Sinh?"
"Không phải sao?" - Trần Tứ lão gia phấn hoa đào trên mặt rơi một lớp, quần áo tóc tai bị giật đến rối bù, tay cầm một mảng râu, vẫn chưa hả giận, mắng: "Cái gì Xuân Dương Sinh, rõ ràng là mượn cớ mắng người mua thuốc ngu xuẩn, đại phu độc ác!"
"Không đúng?" - Hồ viên ngoại ngẩn ra, hỏi tiểu đồng bên cạnh: "Ngươi đi lấy hũ trà thuốc trong phòng ta ra." Lại hỏi Trần Tứ lão gia, "Ông nói trà thuốc ngươi mua gọi là Xuân Dương Sinh?"
Trần Tứ lão gia: "Còn phải nói mấy lần nữa!"
Hồ viên ngoại không nói, đợi tiểu đồng mang hũ trà thuốc về, liền giơ hũ lên, để Trần Tứ lão gia, cũng để những người đứng xem náo nhiệt xung quanh nhìn rõ: "Ông xem cho kỹ, thuốc lão phu mua là Xuân Thủy Sinh! Ông tự mình mua thuốc giả, không đi tìm kẻ bán thuốc giả tính sổ, đến đây phát một trận cáu giận, là đạo lý gì!"
Trần Tứ lão gia nghe vậy, một lúc sững sờ, vô thức muốn tiến lên nhìn cho rõ cái hũ đó: "Xuân Thủy Sinh?
"Trần quạt tử, trước kia ngươi bị bệnh mũi, sao giờ đến mắt cũng không tốt rồi?" - Hồ viên ngoại cười lạnh, "Ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, trên hũ của lão phu rốt cuộc là chữ gì!"
Trần Tứ lão gia cũng không thể tin nổi.
Cái hũ này với hũ trà thuốc ông ta mua rất giống nhau, làm rất tinh xảo, trên đó dán một mảnh giấy trắng nhỏ, dùng mực viết một bài thơ nhỏ, rất phong nhã. Khi ông ta lần đầu thấy cái hũ này, còn khen ngợi ý tứ khéo léo một phen.
Nhưng mà...
Trên này quả thật viết ba chữ Xuân Thủy Sinh.
Không phải Xuân Dương Sinh sao?
Chẳng lẽ thật sự mua phải thuốc giả?
Trần Tứ lão gia đột nhiên nhìn sang tiểu đồng bên cạnh, cao giọng quát hỏi: "Tên nô tài này, ngươi đã đi đâu mua thuốc giả về lừa chủ nhân?"
Tiểu đồng giật mình, vội vàng quỳ xuống kêu oan: "Không thể nào đâu lão gia, tiểu nhân mua trà thuốc ở Hạnh Lâm Đường phố Tây. Hạnh Lâm Đường là thương hiệu lâu đời, danh tiếng Y quán rất lớn, không thể nào có thuốc giả được!"
"Hạnh Lâm Đường?" - Hồ viên ngoại ngạc nhiên lên tiếng: "Đó không phải là Y quán của Bạch chưởng quầy sao?"