{{ msgSearch }}

Chương 14

đăng Hoa Tiếu_nữ Tử Cô độc Vào Kinh Trả Thù Cho Cả Gia đình

Thiên Sơn Trà Khách 1906 Chữ 20/01/2025 19:21:35

Lục Đồng vốn định đêm nay sẽ đổi sang một khách điếm khác để ở, không ngờ Đỗ Trường Khanh hành động rất nhanh, lập tức tìm được chỗ ở cho hai người họ.

Ngân Tranh ngẩng đầu, nhìn bốn chữ "Nhân Tâm Y Quán" trên đầu, vẻ mặt kinh ngạc: "Đây không phải là Y quán sao?"

Đỗ Trường Khanh đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng: "Các người theo ta vào trong đi."

Hai người Lục Đồng đi theo Đỗ Trường Khanh bước vào.

Cửa hiệu này hẹp, bên trong tối tăm, trời đã gần tối, không nhìn rõ tình huống bên trong lắm. Đỗ Trường Khanh cầm một chiếc đèn lồng giấy dầu, vén rèm phòng trong, đi thẳng vào bên trong.

Lục Đồng và Ngân Tranh đi theo, khi vào đến bên trong, không khỏi sửng sốt.

Phía sau Nhân Tâm Y Quán, hóa ra là một tiểu viện.

Có lẽ tiểu viện đã lâu không người ở, mặt đất phủ đầy một lớp bụi, góc sân chất một đống củi khô, chiếm gần nửa sân.

Ngân Tranh nghi hoặc: "Đỗ chưởng quầy, chỗ ở mà ngài nói, không phải là nơi này chứ?"

Đỗ Trường Khanh xoa xoa mũi: "Trước đây khi Y quán còn có đại phu toạ quán, lão nhân ấy đã ở đây."

Thấy Ngân Tranh nhíu mày, Đỗ Trường Khanh vội nói thêm: "Đừng nhìn viện này tồi tàn, dọn dẹp lại không tồi đâu. Lục đại phu,..." - y liếc nhìn sắc mặt Lục Đồng, "không phải ta không muốn giúp, chỉ là kinh thành tấc đất tấc vàng, trong thời gian ngắn khó mà tìm được nhà có giá phù hợp. Huống chi tình hình Nhân Tâm Y Quán nàng cũng thấy rồi, bản thân ta còn nghèo đến mức không có gì ăn. Hay thế này, " - y vỗ tay một cái, "đợi khi trà thuốc của chúng ta bán đắt như tôm tươi, ta sẽ tự mình tìm cho cô một đại viện 2 gian để ở, thế nào?"

Lục Đồng không nói gì, cầm lấy đèn lồng từ tay Đỗ Trường Khanh, tỉ mỉ quan sát cả tiểu viện.

Sân này thông với Nhân Tâm Y Quán phía trước, Nhân Tâm Y Quán hẹp, nhưng viện này lại rất rộng rãi. Một bên viện áp sát tường cao, mơ hồ có thể thấy được mái ngói, bên kia nối với một hành lang đá, một bên hành lang là ba gian phòng trống xếp hàng.

Đỗ Trường Khanh chỉ vào ba gian phòng trống: "Lục đại phu, ba gian phòng này đều rất rộng rãi, cô và Ngân Tranh cô nương có thể chọn bất kỳ phòng nào. Cô xem, phía trước còn có nhà bếp, phòng thay đồ..."

Lục Đồng chợt động lòng.

Đi dọc theo hành lang đá về phía trước, quả nhiên có một gian bếp. Nhà bếp rất rộng, có bếp đất và nồi chảo, bên dưới nhét bừa một ít củi khô. Đi sâu vào trong tối hơn, là nơi thay đồ và vệ sinh...

Lục Đồng đứng ngây người nhìn sân trước mắt.

Bố cục của viện này, đặc biệt giống với bố cục của nhà họ Lục ở huyện Thường Vũ.

Đỗ Trường Khanh vẫn đang cố gắng thuyết phục: "Lục đại phu, cô xem bàn đá trong sân này, rất thích hợp để cô giã thuốc vào ban đêm. Cây mai trước cửa sổ này, đến mùa đông nở hoa thơm lắm, các cô gái đều rất thích..."

"Khoan đã,…" - Ngân Tranh ngắt lời y, "Đỗ chưởng quầy không phải nói chúng ta tạm ở đây sao, sao lại nói đến mùa đông rồi?"

Đỗ Trường Khanh nghẹn lời: "Chỉ là lỡ miệng thôi, Lục đại phu, cô xem..."

"Cứ ở đây đi." - Lục Đồng quay đầu lại, mỉm cười với y, "Cảm ơn Đỗ chưởng quầy."

Dường như không ngờ Lục Đồng dễ nói chuyện như vậy, Đỗ Trường Khanh sửng sốt một lúc, rồi như sợ Lục Đồng đổi ý, vội vàng mang hành lý của họ vào trong, chỉ cười nhiệt tình nói: "Đã như vậy, Lục đại phu cứ yên tâm ở đây, ở bao lâu cũng được."

Không biết y tìm đâu ra hai bộ chăn đệm sạch sẽ đưa cho Ngân Tranh, dặn dò một số việc, mới yên tâm rời đi.

Sau khi y đi, Ngân Tranh không tán thành: "Cô nương, sao chúng ta có thể ở trong cửa hiệu được? Ít ra cũng phải tìm một nhà dân đàng hoàng để ở chứ."

Lục Đồng đi vào căn phòng gần nhà bếp nhất, mở cửa sổ ra, đối diện cửa sổ, cây mai chưa nở hoa, đứng trơ trọi một mình.

Nàng nhìn cây mai, cất tiếng nói: "Nhân Tâm Y Quán nằm ở phố Tây, phía trước là quán rượu, Thịnh Kinh không có giới nghiêm, phố Tây mỗi đêm đều có tuần thành tuần tra. Chúng ta không thuê được hộ vệ, ở đây an toàn hơn ở nơi khác."

"Hơn nữa, nơi này gần nhà họ Kha nhất."

Ngân Tranh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn có chút không cam lòng: "Dù sao cũng để tên họ Đỗ kia chiếm tiện nghi rồi, chúng ta ở trong cửa hiệu của hắn, hắn cũng đỡ phải bỏ tiền thuê nhà cho chúng ta, thật không sợ chúng ta cuốn thuốc của hắn chạy mất sao?"

Lục Đồng bật cười.

Đỗ Trường Khanh chỉ để lại chìa khóa tiểu viện, chứ không đưa chìa khóa tủ thuốc cho nàng. Trừ phi nàng chặt nát từng tủ thuốc, hoặc tìm một lực sĩ khiêng tủ thuốc đi. Nhưng phố Tây lúc nào cũng có tuần thành tuần tra, bốn bề đều là người quen của Đỗ Trường Khanh, e rằng chưa ra khỏi con phố này đã bị bắt đến nha môn rồi.

Vị Đỗ chưởng quầy đó, thoạt nhìn không có gì nghiêm túc, nhưng thật ra là người khôn kheo.

Nàng đi ra ngoài, cầm lấy cây chổi tre đặt trong sân: "Dọn dẹp nơi này trước đi."

Ngân Tranh xắn tay áo lên, gật đầu đáp ứng.

Tiểu viện khá rộng rãi, quét dọn rất vất vả lại vì lâu không người ở, chỉ một lần dọn dẹp đơn giản, hai người cũng bận rộn rất lâu.

Đợi khi chuyển xong bó củi khô cuối cùng vào nhà bếp, đêm đã rất khuya.

Ngân Tranh nhìn sân nhỏ như mới, không khỏi phấn chấn: "Cô nương, tiểu viện này đẹp thật!"

Lục Đồng cũng hơi ngẩn người.

Phiến đá xanh trong sân được quét sạch bụi, tưới nước sạch, trông sạch sẽ mát mắt. Nồi chảo trên bếp đất trong nhà bếp cũng được xếp theo loại, góc phòng xếp gọn gàng những bó củi.

Ba gian phòng đều được dọn dẹp sạch sẽ, vì không có người ở, bên trong đồ đạc rất đơn giản. Phòng Lục Đồng ở, vén rèm tre lên, có một bức bình phong cũ, che bàn tròn và tủ quần áo bên ngoài. Vòng qua bình phong là một giường gỗ vàng, trải một tấm đệm màu hương thu. Trước cửa sổ có một thư án, đối diện với cây mai bên ngoài, bố trí thanh nhã cổ kính, rất đẹp.

Ngân Tranh vui vẻ nói: "Đợi mai ta sẽ viết mấy chữ treo lên tường, che máy vết cũ trên tường đi. Rồi đợi thời tiết ấm hơn, trồng thêm vài cây mẫu đơn vàng trong sân, mới thật là đẹp." nàng quay đầu nhìn Lục Đồng, thấy Lục Đồng vẻ mặt nhạt nhòa, bèn hỏi: "Cô nương không thấy đẹp sao?"

Lục Đồng mỉm cười, đặt đèn lồng trong tay lên bàn viết trước cửa sổ, nói một tiếng: "Đẹp."

Tiểu viện này đúng là đẹp thật, sau khi được dọn dẹp sạch sẽ, trông càng giống với hình ảnh cũ của nhà họ Lục trong trí nhớ của nàng.

Nghĩ đến nhà họ Lục, nét cười trên mặt Lục Đồng nhạt đi một chút.

Hôm nay dưới lầu Bảo Hương, nàng đã vô tình gặp được vị tiểu thư phủ Thái sư đó.

Nhà họ Kha phát đạt, là nhờ ơn phủ Thái sư. Cái c.h.ế.t của Lục Nhu, có lẽ cũng không thoát khỏi liên quan đến phủ Thái sư.

Mà hôm nay được thấy, nàng bị bắt chảy máu, không ai hỏi han. Thiên kim Thái sư bình an vô sự, lại được ân cần hỏi han.

Vị tiểu thư đó, thậm chí còn chưa thèm liếc mắt nhìn nàng một cái.

Phủ Thái sư và nàng, như trời với đất, mây với bùn.

Dưới ánh đèn, đôi mắt đen của Lục Đồng như suối sâu không thấy đáy.

Trở thành đại phu của y quán, mới chỉ là bước đầu tiên của tất cả.

Nàng phải làm sao mới có thể tiếp cận nhà họ Kha?

Còn có... phủ Thái sư.

...

Đêm đó, tại Ti Vệ sở.

Khi Bùi Vân Ánh từ bên ngoài trở về, trời đã rất khuya.

Vừa vào phòng, Đoàn Tiểu Yến đã từ bên trong đón ra. Chàng thiếu niên áo xanh mặt tròn mắt tròn không còn vẻ hoạt bát thường ngày, trái ngược thường lệ tỏ ra có vẻ ủ rũ.

Bùi Vân Ánh liếc nhìn cậu ta: "Sao thế?"

"Vân Ánh ca." - Khi không có người khác, Đoàn Tiểu Yến không gọi hắn là "đại nhân". Cậu thở dài một tiếng, "Hôm nay vị tiểu thư phủ Thái sư đó, chỉ định muốn huynh hộ tống nàng ta về phủ. Huynh ném công việc này cho ta, làm sao nàng có thể có sắc mặt tốt với ta được? Suốt đường đi suýt nữa đã ăn tươi nuốt sống ta."

Bùi Vân Ánh tiện tay tháo đao đeo bên hông đặt lên bàn, tiếp tục đi vào trong, nói: "Bình thường không phải đệ than thăn thăng chức quá chậm sao, cho đệ cơ hội thể hiện không tốt sao?"

"Đây tính là cơ hội thể hiện gì chứ?" Đoàn Tiểu Yến đi theo sau lưng y, có chút oán giận, "Nàng ta là để ý đến vẻ đẹp của huynh, chứ đâu phải để ý đến ta. Huống chi, phủ Thái sư không quản được đến Điện Tiền Ti, chúng ta cũng không cần phải nịnh bợ họ."

Bùi Vân Ánh không đếm xỉa đến cậu ta, vừa đi vừa hỏi: "Lữ Đại Sơn thế nào rồi?"

"Đã chuyển đến Hình Ngục Ti rồi. Nhưng Vân Ánh ca,..." - Đoàn Tiểu Yến hạ giọng hỏi: "Lôi Nguyên của Binh Mã Ti kia là cháu trai của Hữu Tướng, vụ án Quân Mã Giám này e rằng cũng không thoát khỏi liên quan đến Hữu Tướng, chúng ta đắc tội Hữu Tướng như vậy..."

-

Bùi Vân Ánh không tỏ thái độ: "Sao, đệ sợ hắn à?"

Đoàn Tiểu Yến không nói: "Huynh không sợ, nhưng ta thì khác." Cậu ta nói được hai câu, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, móc từ trong n.g.ự.c ra một vật, "À phải rồi, suýt quên cái này."

Bùi Vân Ánh dừng bước.

Đó là thuốc trị sẹo mà ban ngày y đưa cho vị nữ đại phu kia.

"Nữ chưởng quầy tiệm phấn son chạy ra đưa cho ta, nói chúng ta để quên đồ. Đệ nhìn thấy không phải là thuốc trị sẹo mà Thái hậu nương nương thưởng cho huynh sao, sao lại để quên ở tiệm phấn son?"

Bùi Vân Ánh trầm ngâm nhìn lọ thuốc một lúc, bỗng lắc đầu cười, tiện tay ném lọ thuốc cho Đoàn Tiểu Yến, đi về phía trước.

Đoàn Tiểu Yến luống cuống đón lấy: "Vân Ánh ca?"

Y xua tay: "Tặng đệ đấy."

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:21:35

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện