{{ msgSearch }}

Chương 13

đăng Hoa Tiếu_nữ Tử Cô độc Vào Kinh Trả Thù Cho Cả Gia đình

Thiên Sơn Trà Khách 1438 Chữ 20/01/2025 19:21:35

Lục Đồng được Ngân Tranh dìu vào một tiệm phấn son cách Bảo Hương Lâu không xa.

Chủ tiệm là một người phụ nữ đẫy đà, vừa rồi khi Lữ Đại Sơn xông ra, bà ta bị doạ, núp sau cửa tiệm chứng kiến toàn bộ sự việc. Lúc này thấy Lục Đồng toàn thân đầy máu, nữ chưởng quầy cũng động lòng thương, đi gọi người đun nước nóng, để hai người họ rửa ráy trong phòng trong.

Ngân Tranh nhúng khăn vào nước, từ từ lau vết m.á.u trên mặt Lục Đồng, giọng nói đầy lo lắng: "Không biết vết d.a.o này sau này có để lại sẹo không..."

"Không sao đâu," - Lục Đồng an ủi nàng, "Vết thương không sâu, về khách điếm bôi thuốc bột là được."

Ngân Tranh nhìn một lúc rồi phẫn nộ lên tiếng: "Tên tội phạm đào tẩu ban đầu rõ ràng nhắm vào người bên cạnh, nếu không phải vì thị vệ nhà họ ra tay, cô nương đâu đến nông nỗi này, thật là ác độc!"

Nàng ấy nói về vị tiểu thư phủ Thái sư.

Lục Đồng cụp mắt xuống.

Nghĩ lại Lữ Đại Sơn chạy đến đây, hẳn là vì thấy xe ngựa của phủ Thái sư nên mới ra tay bắt người. Nếu hôm nay hắn bắt được tiểu thư Thái sư, có khi còn thoát được.

Đáng tiếc do trùng hợp ngẫu nhiên, lại bắt phải một kẻ không đáng giá gì là nàng.

Ngân Tranh vừa vắt khăn, vừa hỏi Lục Đồng: "Nhưng mà, sao cô nương lại đột nhiên lại động thủ vậy? Làm ta giật cả mình." Nhắc đến cảnh vừa rồi, Ngân Tranh vẫn còn sợ hãi, "Cô nương vốn luôn bình tĩnh, hôm nay lại có phần lỗ mãng, tên tội phạm tuy hung ác, nhưng quan sai đến cũng không ít. Dù cô nương không ra tay, họ cũng sẽ cứu cô nương thôi."

Lục Đồng cười mỉa mai trong lòng.

Lôi Nguyên sẽ cứu nàng ư?

Nàng rõ ràng thấy những tay cung thủ phía sau Lôi Nguyên đã giương cung căng dây, chẳng có chút ý định quan tâm đến sống c.h.ế.t của nàng.

Hơn nữa qua những lời nói của vị bùi Điện soái kia, có vẻ như Lôi Nguyên muốn g.i.ế.c Lữ Đại Sơn để bịt đầu mối.

Nàng chỉ là mắt xích nhỏ nhất trong vụ án này, c.h.ế.t cũng chẳng đáng kể gì.

Lục Đồng nói: "Vì ta không tin họ."

Ngân Tranh sững người: "Cô nương?"

"Họ quyết tâm bắt tên tội phạm, ta sợ họ vì bắt người mà biến ta thành bia đỡ." - Lục Đồng nói giọng bình tĩnh, "Ta không phải tiểu thư khuê các, chỉ là một người bình thường. Trong mắt những quan lại quyền quý này, ta còn không bằng con kiến."

"Ta không muốn giao tính mạng vào tay họ, ta chỉ tin vào bản thân mình."

Ngân Tranh ngẩn người, một lúc không nói gì.

Trong bầu không khí im lặng, bỗng có tiếng người vang lên.

"Nghe vậy, có vẻ Lục đại phu có oán hận với giới quyền quý Thịnh Kinh, chẳng lẽ từng có hiềm khích?"

Lục Đồng chợt ngẩng đầu.

Trong tiệm phấn son thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, phòng trong không có cửa sổ, chỉ thắp một ngọn đèn dầu mờ tối, trên bình phong lớn vẽ mấy cành phù dung mới nở, phấn son thắm lá, hương thơm mới thoảng. Trong ánh đèn chập chờn, từ sau bình phong, một người bước ra.

Chàng trai trẻ mặc áo tiễn đỏ thắm rực rỡ, thắt lưng da đen bóng lạnh, càng làm nổi bật dáng người cao ráo anh tuấn. Y còn có gương mặt đẹp như ngọc, tướng mạo đều hạng nhất, đứng ở đây, làm căn phòng tối tăm cũng sáng bừng vài phần.

Đồng tử Lục Đồng khẽ động.

Đây chính là "Bùi Điện soái" mà Lôi Nguyên đã nói.

Lúc hỗn loạn vừa rồi, nàng chưa kịp nhìn kỹ mặt đối phương, giờ nhìn lại, người này nói cười rạng rỡ, y phục sang trọng. Nghĩ lại những lời qua tiếng lại của y với quan sai lúc nãy, đối phương cứ gọi y là "Điện soái", chàng trai này trông cũng chỉ mới ngoài hai mươi, tuổi còn trẻ đã giữ chức vụ cao, chắc hẳn xuất thân không tầm thường.

Kẻ quyền quý thông minh lại tàn nhẫn, nàng nên tránh càng xa càng tốt.

Lục Đồng đang nghĩ vậy, thì thấy đối phương mỉm cười đặt một vật lên bàn nhỏ trước mặt nàng, từ tốn nói: "Lục đại phu, ngươi đánh rơi đồ."

Lục Đồng nhíu mày.

Bông hoa nhung Thuý Tước nằm trên bàn, dưới ánh đèn, vết m.á.u màu lạnh, vô tình trông có phần rợn người.

Nàng định thần lại, rồi lạnh nhạt lên tiếng: "Đa Bùi Đại nhân." Định giơ tay lấy bông hoa.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Một bàn tay đè lên bông hoa.

Lục Đồng ngẩng lên.

Các khớp ngón tay của chàng trai trẻ thon dài, đè lên bông hoa nhung xanh thẫm, làm tôn lên làn da trắng như ngọc.

Còn y khẽ gõ ngón tay lên bông hoa, như đang suy nghĩ, tuy đang cười, nhưng đôi mắt lại đen láy sâu thẳm, như muốn nhìn thấu người khác.

Bùi Vân Ánh nói: "Bùi mỗ còn một việc chưa rõ, mong Lục đại phu giải đáp."

Lục Đồng lạnh lùng nhìn y.

Y cười nói: "Sao bông hoa của Lục đại phu lại có ba cây kim bạc?"

Bông hoa thông thường chỉ có một cây kim, nhưng trâm hoa của Lục Đồng lại có đến ba cây.

Ngân Tranh đứng bên cạnh, vẻ mặt căng thẳng.

Lục Đồng thản nhiên nói: "Tóc ta dày, một cây kim thường dễ tuột, nên dùng ba cây."

Bùi Vân Ánh khẽ nhướng mày, Lục Đồng vẫn điềm nhiên.

Ánh mắt y dừng lại một chút trên mái tóc như mây khói của Lục Đồng, rồi nhanh chóng dời đi: "Ra là vậy."

Chưa đợi Lục Đồng nói gì, lại nghe y thờ ơ lên tiếng: "Vậy tại sao Lục đại phu lại mài trâm hoa sắc nhọn đến thế?" y cười mà như không cười nhắc nhở Lục Đồng, "Vết thương trên mặt Lữ Đại Sơn, trâm hoa thường không thể gây ra được."

Lục Đồng thấy lòng chùng xuống, người này thật khó đối phó.

Hiện nay phụ nữ cài hoa, dù là hoa châu hay hoa nhung, để tránh gây thương tích, kim phía sau đều được mài tròn. Nhưng bông hoa Lam Tước mà Lục Đồng đeo, trâm hoa sắc nhọn, đừng nói là đ.â.m mạnh, chỉ cần quệt nhẹ, da cũng sẽ để lại vết xước mỏng.

Trâm hoa này, là do nàng tự mài.

Trong tiệm tràn ngập hương thơm ngọt ngào của phấn son, tạo nên một lớp sắc hồng bao quanh, Lục Đồng nhìn theo tay y lên trên, thấy hoa văn bạc tinh xảo trên cổ tay áo, dừng lại giây lát, rồi mới ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Đại nhân, theo ta được biết, Thịnh Kinh không có luật nào quy định trâm hoa của phụ nữ không được sắc nhọn phải không?"

Giọng điệu nàng bình thản, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa sự đối đầu không nhân nhượng.

Trong mắt Bùi Vân Ánh lướt qua một tia ngạc nhiên, rồi bỗng cười lên, gật đầu: "Cũng phải."

Vẻ mặt y lại trở nên thoải mái, buông tay đang đè bông hoa ra, lây từ trong n.g.ự.c ra một bình sứ nhỏ bằng bàn tay đặt lên bàn: "Vết thương của Lục đại phu cần được chăm sóc kỹ, để lại sẹo thì không tốt đâu. Thuốc trị sẹo của Thiên Võ Hữu quân khá hiệu quả, Lục đại phu có thể thử xem."

Lục Đồng không động đậy, chỉ nhìn y rồi nói: "Đa tạ."

Bên ngoài có người gọi y: "Đại nhân, người của phủ Thái sư xin gặp."

Y đáp lại một tiếng, lại cười nhìn Lục Đồng một cái, mới xoay người rời đi.

Cho đến khi bóng người này hoàn toàn biến mất sau bình phong, Lục Đồng mới thở phào trong lòng.

Không biết tại sao, người này tuy đang cười, giọng điệu cũng có thể gọi là ôn hoà, nhưng lại khiến nàng không tự chủ được cảm thấy nguy hiểm.

May mà chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ trong cơn sóng gió, hai người họ, sau này chắc cũng không có cơ hội gặp lại.

Nàng đang nghĩ vậy trong lòng, Ngân Tranh đứng bên cạnh, thận trọng lên tiếng: "Cô nương, vậy giờ chúng ta về trước nhé?"

"Thu dọn hành lý." - Lục Đồng thu hồi ánh mắt, "Đêm nay chúng ta rời khỏi Lai Nghi khách điếm."

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:21:35

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện