{{ msgSearch }}

Chương 10

đăng Hoa Tiếu_nữ Tử Cô độc Vào Kinh Trả Thù Cho Cả Gia đình

Thiên Sơn Trà Khách 1546 Chữ 20/01/2025 19:21:35

Lục Đồng thức dậy sau giấc trưa, tiểu nhị của quán trọ đến gõ cửa, nói có một công tử dưới lầu đến tìm.

Ngân Tranh mừng rỡ như điên, kìm nén vẻ vui mừng trên mặt, chậm rãi xuống lầu, đợi khi gặp Đỗ Trường Khanh, kiêu kỳ nhấc cằm: "Tiểu thư nhà ta đang trang điểm, phiền công tử đợi một lát."

Đỗ Trường Khanh cười ôn hòa: "Không vội đâu."

Trời mới biết để tìm được Lục Đồng, hắn đã tìm khắp những quán trọ có tên nghe giống giống ở gần đây. May mắn lắm mới tìm được nơi này, khi chủ quán nói quả thật có hai cô nương trẻ đang trọ ở đây, Đỗ Trường Khanh suýt nữa xúc động đến rơi lệ.

Hắn thầm nhẩm trong lòng vài lần "Cơm áo là cha mẹ, phải cung kính", cuối cùng mới dần bình tĩnh lại.

Khoảng nửa nén nhang sau, Lục Đồng xuống lầu.

Hôm nay nàng mặc chiếc váy vải thêu hoa văn tảo màu xanh đậm, tóc đen được tết thành b.í.m nhỏ buộc lỏng phía sau đầu, chỉ cài một bông hoa nhung xanh cùng màu ở mai tóc, mắt sáng răng trắng, da tuyết tóc mây, chỉ nhìn đã khiến người ta thấy lòng yên ả.

Đỗ Trường Khanh sững người, rồi lập tức tỉnh lại, bước tới nói: "Cô nương."

Lục Đồng nhìn về phía hắn.

Đỗ Trường Khanh nhìn quanh bốn phía, cười với Lục Đồng: "Nơi này ồn ào, nếu cô nương không phiền, bên cạnh có quán trà, chúng ta ngồi ở quán trà, vừa uống trà vừa nói chuyện nhé."

Lục Đồng gật đầu: "Được."

Người Thịnh Kinh thích uống trà, khắp nơi đều là trà quán. Không xa quán trọ Lai Nghi, cả một con phố toàn là quán trà. Đỗ Trường Khanh chọn đi chọn lại, chọn một quán nhỏ nhất, mời Lục Đồng ngồi xuống.

Quán trà này rất nhỏ, trong tiệm chỉ kê hai cái bàn, lúc này đã ngồi kín. Đỗ Trường Khanh và Lục Đồng ngồi xuống trước một cái bàn nhỏ bên ngoài quán, một lát sau, chủ quán mang ra hai chén trà trong và một đĩa hạt dưa vỏ đỏ.

Đỗ Trường Khanh đẩy chén trà về phía Lục Đồng, giọng điệu khác hẳn với lần đầu gặp mặt, thân thiết hơn nhiều, hắn hỏi: "Tại hạ Đỗ Trường Khanh, xin hỏi quý tính của cô nương?"

"Lục Đồng."

"Thì ra là Lục cô nương." - Đỗ Trường Khanh làm bộ gật đầu, lại xoa xoa tay, "Lục cô nương, chắc cô nương đã đoán được lý do tại hạ đến đây..."

"Xin lỗi, Đỗ công tử." - Lục Đồng nhạt nhẽo nói: "Quán trọ không tiện dùng lửa, giờ ta không làm bồ hoàng thán nữa."

Đỗ Trường Khanh nghẹn lời.

Ngân Tranh đứng phía sau "phụt" một tiếng cười ra.

Đỗ Trường Khanh mặt lộ vẻ ngượng ngùng, một lát sau, hắn khẽ ho một tiếng: "Lục cô nương, tại hạ hôm nay không phải đến vì than bồ hoàng. Trà thuốc của cô nương..." Hắn nghiêng người về phía trước, hạ thấp giọng, "Có thể bán cho ta thêm không?"

Lục Đồng cầm chén sứ trên bàn nhấp môi, khẽ hỏi: "Đỗ công tử định trả bao nhiêu bạc?"

Đỗ Trường Khanh nhìn chằm chằm nàng: "Một lạng bạc. Lục cô nương, trà thuốc của cô nương, bán cho ta một lạng bạc một gói, thế nào?"

Một gói trà thuốc nhiều lắm cũng chỉ uống được sáu bảy ngày, một lạng bạc một gói, tính ra cũng khá cao.

Lục Đồng cười.

Đỗ Trường Khanh hỏi: "Lục cô nương cười gì?"

Lục Đồng lắc đầu, giọng vẫn ung dung: "Xem ra Đỗ công tử cũng không thật sự muốn làm ăn với ta. Ta thấy cách Nhân Tâm y quán không xa có tiệm Hạnh Lâm đường, nhà to làm ăn lớn, không chừng có thể trả nhiều hơn."

Nàng trả lại nguyên xi những lời Đỗ Trường Khanh đã nói trước đây, khiến sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi.

Ngừng một lát, Đỗ Trường Khanh nghiến răng nói: "Vậy Lục cô nương có thể nói một cái giá không?"

Lục Đồng: "Ba lạng bạc một gói."

"Đắt thế!" - Đỗ Trường Khanh nhảy dựng lên, kêu lên: "Sao nàng không đi cướp luôn đi?"

Lục Đồng ngẩng mắt, nhìn về phía xa.

Sông Lạc Nguyệt chảy qua thành, hai bờ trong thành trồng đầy liễu khói. Đúng là ngày xuân, hoa liễu bay tơi tả, chim oanh én múa.

Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn Đỗ Trường Khanh đang kích động mà mở miệng: "Đỗ công tử, hoa dương ở Thịnh Kinh, còn phải bay thêm một thời gian nữa phải không?"

Đỗ Trường Khanh nhíu mày: "Thế thì sao?"

"Nếu y quán của công tử có thể cung cấp trà thuốc, ít nhất trong hai ba tháng tới, không lo không người hỏi han."

Đỗ Trường Khanh sững người.

Lục Đồng mỉm cười nhẹ.

Khi mới đến Thịnh Kinh, nàng đã chú ý. Hai bờ sông trong thành trồng đầy liễu dài, ngày xuân hoa liễu bay múa, không tránh khỏi có người bị chứng nghẹt mũi, viêm mũi khó chịu. Người thời nay lại thích uống trà, làm thành trà thuốc, dễ được chấp nhận hơn.

"Hoa dương rụng bao lâu, trà thuốc sẽ bán được bấy lâu. Trà thuốc của ta, hiệu quả trong việc giảm nghẹt mũi, nhưng không thể chữa tận gốc. Đến năm sau, những khách hàng trước đây sẽ lại đến. Năm nào tháng ba cũng kiếm được đầy túi, Nhân Tâm y quán của Đỗ công tử, sẽ không còn nguy cơ như hiện tại."

Lời đến miệng Đỗ Trường Khanh nghẹn lại, như thể bị Lục Đồng chạm đúng nỗi đau thầm kín nhất.

Lục Đồng không vội, Đỗ Trường Khanh muốn duy trì sinh kế y quán, nhất định phải tìm được một món làm ăn không thể thay thế trong thời gian ngắn nhất. Trà thuốc chữa nghẹt mũi, là cọng rơm cứu mạng duy nhất hắn có thể nắm được.

Trước cọng rơm cứu mạng, người ta thường sẽ nhượng bộ một cách không nguyên tắc.

Im lặng hồi lâu, Đỗ Trường Khanh cuối cùng cũng mở miệng, hắn nhìn Lục Đồng từ từ nói: "Lục cô nương nghĩ rất hay, nhưng nếu những y quán khác học được cách làm trà thuốc, Nhân Tâm y quán còn gì để thắng?"

Lục Đồng nghe vậy cười cười: "Tạm không nói người khác có học được trà thuốc của ta hay không, sao Đỗ công tử không nghĩ xem, ta có thể làm được trà thuốc chữa nghẹt mũi, lẽ nào không thể làm được những loại trà thuốc khác?"

Đỗ Trường Khanh ngẩn người.

Hắn nghi hoặc nhìn Lục Đồng: "Chẳng lẽ trà thuốc đó là do nàng tự tay làm? Không thể nào, nàng trẻ như vậy... có phải trong nhà cô nương có đại phu giỏi? Hay là nàng tình cờ có được phương thuốc từ nơi khác?"

Hắn tự đoán già đoán non, Lục Đồng chỉ cười không đáp.

Thấy Lục Đồng vẫn không có ý nói rõ, Đỗ Trường Khanh có chút thất vọng, cầm chén trà uống một ngụm, suy nghĩ một lúc, mới ấp úng mở miệng: "Thực không dám giấu, Lục cô nương, những điều nàng nói ta rất động lòng. Nhưng số bạc nàng đòi thực sự quá nhiều. Hay là... thấp hơn một chút?"

Ngân Tranh lộ vẻ khinh thường.

Lục Đồng nhìn chén trà trước mặt, một lúc không mở miệng, qua một lát, nàng mới nhìn về phía Đỗ Trường Khanh: "Đỗ công tử, ta có thể làm trà thuốc cho ngài, tiền ngài giữ hết, ta không lấy một xu."

Đỗ Trường Khanh nghi hoặc không định nhìn nàng.

"Tuy nhiên, ta có vài điều kiện."

Đỗ Trường Khanh thở phào nhẹ nhõm, sảng khoái nói: "Sớm nói vậy chứ, Lục cô nương, nàng có điều kiện gì?"

"Thứ nhất, ta làm trà thuốc cho Nhân Tâm y quán, nguyên liệu Đỗ công tử chuẩn bị, mỗi ngày làm bao nhiêu, do ta quyết định."

Đỗ Trường Khanh nhíu mày: "Thế này không hay lắm."

"Dù sao cũng không để Đỗ công tử chịu thiệt."

"Nhưng mà…"

Ngân Tranh xen vào: "Cô nương nhà ta không lấy bạc của Đỗ công tử, cũng chính là tặng không bạc cho Đỗ công tử. Làm ăn không vốn này, Đỗ công tử tính thế nào cũng không thiệt, sao còn tính toán từng ly từng tí?"

Đỗ Trường Khanh nghẹn lời, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: "Vậy điều kiện thứ hai là gì?"

"Ta và Ngân Tranh mới đến Thịnh Kinh, không có chỗ ở. Phiền Đỗ công tử giúp tìm một chỗ ở, bao ăn ở."

Đỗ Trường Khanh trợn mắt, đánh giá họ như nhìn quái vật: "Các ngươi là người nơi khác? Hai cô nương một mình vào kinh? nàng không có người quen nào ở đây sao?"

Lục Đồng không trả lời hắn, mà cúi đầu uống một ngụm trà. Khi nàng ngẩng đầu lên lại, chỉ mỉm cười nói: "Ta nghe nói ở Thượng Kinh, một đại phu toạ quán bình thường nhất cũng nhận lương ít nhất là 2 lượng bạc 1 tháng."

Đỗ Trường Khanh không rõ ý định của nàng, gật đầu: "Đúng thế, thì sao?"

"Ta phải làm đại phu toạ quán của Nhân Tâm Y quán, đây là điều kiện thứ 3." Nàng nói.

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:21:35

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện