Thi Hảo suy nghĩ một chút: [Không có.]
Tuy rằng cả buổi tối nay, cô không ăn chút gì cả nhưng hiện tại Thi Hảo cũng không cảm thấy đói lắm.
Ôn Ỷ: [Được rồi, vậy để tớ xem rồi đặt.]
Thi Hảo đang định nói gì đó thì bên cạnh truyền đến một giọng nói trong trẻo đầy lạnh lùng: “Tần Yến.”
Ngón tay Thi Hảo hơi khựng lại, không nhúc nhích.
Tần Yến quay đầu lại: “Cái gì?”
Lương Tây Kinh trầm mặt xuống, không kiên nhẫn nói: “Tắt nhạc đi.”
“…”
Tần Yến im lặng: “Sao thế, cậu buồn ngủ à?”
Lương Tây Kinh: “Ồn ào quá.”
Tần Yên không còn cách nào khác, chỉ có thể tắt nhạc đi.
Cùng lúc đó, Thi Hảo cũng chuyển chiếc điện thoại đang rung lên không ngừng của mình về chế độ yên lặng. Tuy thoạt nhìn thì có vẻ như Lương Tây Kinh đang nói Tần Yến nhưng thực ra là đang ám chỉ cô.
Chiếc xe ngay lập tức rơi vào trong một sự tĩnh lặng quỷ dị.
Sự tĩnh lặng này kéo dài đến khi về tới khách sạn.
Vào trong thang máy, Lương Tây Kinh không nhìn Thi Hảo, Thi Hảo cũng không chủ động nói chuyện với anh.
Cảm nhận được mùi thuốc sùng tràn ra giữa hai người, Tần Yến thấy hơi hối hận vì về chung với hai người này.
Đến tầng có phòng của Thi Hảo, cô chào hai người rồi dứt khoác, quay người đi ra.
Cửa thang máy đóng lại, Tần Yến không nhịn được nhìn trộm người bên cạnh: “Cậu với thư ký Thi giận nhau gì đó?”
Lương Tây Kinh không thèm để ý đến anh ấy.
Tần Yên cố ý: “Không lẽ là ghen với kỹ sư Dương kia hả?”
Lương Tây Kinh còn chưa kịp nói gì, chuông điện thoại đã vang lên.
Anh liếc nhìn, là Tần Lâm gọi đến.
“Chuyện gì?”
Tần Lâm: “Uống rượu.”
“…”
Lương Tây Kinh nhìn thang máy đi lên, rũ mắt: “Ở đâu?”
Tần Yến nghe hai người nói chuyện: “???”
…
Bên kia, Thi Hảo vừa về tới phòng không lâu, cơm hộp Ôn Ỷ gọi đã giao đến.
Thi Hảo vừa mở cơm hộp ra thì Ôn Ỷ đã lấy mấy lon bia trong tủ lạnh tới: “Uống chút không?”
Tửu lượng của Ôn Ỷ không tốt lắm, lúc dự tiệc Lương Tây Kinh cũng không cho phép cô mời rượu đối tác.
Nhưng lúc này cô lại thấy mình cần chút cồn.
Hai người ngồi đối diện mở hai lon bia.
Yên lặng ăn uống một lúc, Ôn Ỷ ngước mắt: “Sao trông tinh thần cậu chẳng phấn chấn chút nào thế?”
Thi Hảo lườm cô ấy: “Cậu cũng thế thôi.”
Ôn Ỷ nghẹn lời, nhấp một ngụm bia giải thích: “Mấy ngày nay tớ đang rất mệt mỏi.”
Cô ấy còn bận hơn Thi Hảo.
Thi Hảo gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Tớ cũng thế.”
Hai người nhìn nhau một lát, u oán thở dài.
Ăn khuya xong, Thi Hảo đi tắm. Đợi cô tắm xong đi ra thì Ôn Ỷ đã về phòng mình.
Thấy cô ấy đã đi rồi, Thi Hảo sấy khô tóc, cả người mệt mỏi chui vào trong chăn.
Cô rất buồn ngủ nhưng lăn lộn mãi vẫn không thể ngủ nổi.
Đột nhiên màn hình điện thoại cô sáng lên.
Thi Hảo cầm lên mở ra… Là Tần Yến gửi cho cô một bức ảnh chụp Lương Tây Kinh ở quầy rượu.
Nhìn chằm chằm vào đó mấy giây nhưng Thi Hảo vẫn không nhắn lại.
Một lát sau, Tần Yến lại gửi một tin nhắn khác tới: “Thư ký Thi, cô ngủ chưa? Cô có tiện tới đón cậu ấy về không?”
Thi Hảo nghĩ một lúc rồi nhắn lại: “Để tôi gọi tài xế qua đón.”
Tần Yến bị lời của cô làm cho nghẹn họng: “Hay thôi, để tài xế nghỉ ngơi đi.”
Anh ấy muốn làm dịu bầu không khí giữa hai người nhưng có vẻ hiệu quả không được tốt cho lắm thì phải, cả hai người này chẳng biết cảm kích gì cả.
Thi Hảo: “Ừ.”
Trả lời tin nhắn của Tần yến xong, Thi Hảo để điện thoại xuống định ngủ tiếp.
…
Đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thì chuông cửa vang lên.
Thi Hảo vốn không quá muốn để ý nhưng không hiểu sao người ngoài cửa lại cứ không chịu buông tha cho cô. Không chịu nổi nữa, cô vén chăn xuống giường, tiện tay lấy một cái áo choàng lên người rồi đi mở cửa: “Anh có thể…”
Còn chưa nói xong, Thi Hảo đã bị một giọng nói ấm áp nhẹ nhàng ngắt lời: “Xin chào cô Thi, rất xin lỗi vì đã quấy rầy cô nghỉ ngơi…”
Thi Hảo khựng lại, lúc này mới nhìn thấy rõ người đứng bên ngoài chính là nhân viên của khách sạn.
“Xin lỗi.” Thi Hảo hơi tỉnh táo lại: “Có chuyện gì sao?”
Nhân viên cười cười, ra hiệu đằng sau: “Tổng giám đốc Tần nói tối nay cô không ăn gì hết nên cố ý dặn nhà bếp mang thức ăn lên cho cô.”
Thi Hảo giật mình, nghiêng người sang bên cạnh: “Mời vào.”
Nhân viên đặt hết thức ăn lên bàn, sau đó cố ý đặt một ly trà bên cạnh tay cô: “Đây là trà giải rượu mà Tổng giám đốc Tần đã đặc biệt dặn dò.”
Thi Hảo: “… Cảm ơn.”
Đợi nhân viên rời đi, Thi Hảo nhìn chằm chằm thức ăn bày biện trên bàn rồi đưa mắt nhìn chén trà giải rượu đẹp đẽ kia.
Cô rất kén chọn khi uống trà giải rượu, chỉ uống loại làm từ hoa quả tươi còn những vị khác cô không uống, Tần Yến không biết điều này.
Thi Hảo dụi dụi mắt rồi quay lại phòng cầm điện thoại bấm gọi vào số điện thoại vô cùng quen thuộc.
Đợi một lúc mới có người nhận điện thoại: “Alo.”
Thi Hảo ngồi cạnh bàn ăn, ngẩn người nhìn chén trà giải rượu kia, cổ họng chua xót: “Đồ ăn hơi nhiều, em không ăn hết.”
Phía bên kia yên lặng một lúc, sau đó Thi Hảo nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, nghe thấy Lương Tây Kinh nói: “Mở cửa.”