{{ msgSearch }}

Chương 77

Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Đang Cập Nhật 1027 Chữ 26/01/2025 19:40:42

“…” Thi Hảo nghẹn lời: “Anh không muốn em nói thì lần sau em không nói nữa.”

 

Dương Văn Tuấn giơ ly rượu, hơi nghiêng người về phía Thi Hảo: “Hứa rồi đấy.”

 

Thi Hảo cũng giơ tay lên cụng ly với anh ấy: “… Hứa.”

 

Hai người hẹn sau khi quay về thành phố Giang sẽ chốt thời gian đi ăn. Sau đó, Dương Vân Tuấn lại nói chút chuyện về Hội nghị thượng đỉnh tài chính.

 

Đang nói chuyện thì có một hơi thở quen thuộc theo làn gió bay vào mũi.

 

Cảm nhận được điều gì đó, Thi Hảo nghiêng đầu nhìn qua.

 

Không biết từ lúc nào Lương Tây Kinh đã đi xuyên qua dòng người ồn ào náo nhiệt đi đến bên cạnh cô.

 

Nhìn thấy anh xuất hiện, Dương Văn Tuấn cũng có chút kinh ngạc: “Tổng giám đốc Lương.”

 

Lương Tây Kinh thờ ơ liếc nhìn Dương Văn Tuấn một cái sau đó rũ mắt nhìn Thi Hảo, lạnh lùng hỏi: “Thích uống rượu ở đây?”

 

“…”

 

Thi Hảo nghe ra được giọng điệu quái gở của anh: “Cũng tạm.” Cô hơi ngừng rồi chủ động nói: “Tổng giám đốc Lương có muốn thử một chút không?”

 

“Thôi khỏi.” Lương Tây Kinh từ chối thẳng thừng không hề nể tình: “Tôi không thích.”

 

Nghe vậy, hai mắt Thi Hảo chớp chớp.

 

Cô mất tự nhiên nhấp môi dưới, cố gắng làm cho mình tự nhiên nhất có thể, cực kì kiên nhẫn hỏi: “Vậy Tổng giám đốc Lương cần gì để tôi đi lấy cho anh.”

 

Lương Tây Kinh: “Tôi không uống.”

 

Thi Hảo: “…”

 

Trong lúc hai người giằng co, Tần Yến đã đi tới.

 

“Thư ký Thi.” Anh ấy cười khanh khách: “Tôi tìm cô rất lâu đấy, không ngờ cô lại trốn ở đây.”

 

Thi Hảo miễn cưỡng nở nụ cười, chuyển ánh mắt lên người anh ấy: “Tổng giám đốc Tần.”

 

Tần Yến lên tiếng, nâng chén với Dương Văn Tuấn đang bị Lương Tây Kinh cố gắng phớt mờ hết mức có thể: “Kỹ sư Dương, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.” 

 

Dương Văn Tuấn không bất ngờ khi thấy Tần Yến biết anh ấy, khẽ gật đầu: “Tổng giám đốc Tần quá lời rồi, tôi không nhận nổi.”

 

“Nên vậy.” Tần Yên huých cùi chỏ vào cánh tay Lương Tây Kinh, nhắc nhở anh chú ý cho đúng mực rồi nói chuyện với Dương Văn Tuấn bằng thái độ rất thân quen.

 

Thi Hảo đứng bên cạnh cũng nghe ra được chút thông tin.

 

Cô nhìn thái độ của Tần Yến đối với Dương Văn Tuấn, trong lòng có suy đoán. Thành phố Bình phát triển mạnh về ngành công nghiệp văn hóa du lịch, mà trước mắt mấy công ty lớn thuộc Tập đoàn Lương thị đang cố gắng cạnh tranh một dự án về khu nghỉ dưỡng ở thành phố Bình.

 

Sau khi gặp phải Dương Văn Tuấn ở sân bay, Thi Hảo đã kéo anh ấy ra từ trong những hồi ức chính mà bản thân không quá muốn nhớ lại. Cô biết bây giờ Dương Văn Tuấn là một vị kiến trúc sư vô cùng nổi tiếng, tác phẩm của anh rất cá tính lại có thể áp dụng được vào thực tế, vừa mới mẻ vừa độc đáo.

 

Có lẽ Dương Văn Tuấn là một trong những kiến trúc sư có sự sáng tạo nhất trong những năm trở lại đây.

 

Nếu Thi Hảo đoán không sai thì chắc hẳn mấy người Tần Yến muốn mời Dương Văn Tuấn về làm nhà thiết kế cho hạng mục này.

 

Có anh ấy ở đây xác suất trúng thầu sẽ vô cùng cao.

 

Thi Hảo nghĩ vậy, ánh mắt vô thức nhìn Dương Văn Tuấn rất chăm chú.

 

Lương Tây Kinh liếc nhìn cô một cái rồi lại liếc nhìn thêm một lần nữa nhưng cô vẫn không phát hiện ra.

 

Lúc này, Lương Tây Kinh cắt ngang Tấn Yến đang không ngừng lải nhải: “Đi đây.”

 

Tần Yến với Thi Hảo còn chưa kịp hiểu gì, Lương Tây Kinh đã đi xa.

 

Hai người liếc nhau, Tần Yến kết thúc cuộc nói chuyện với Dương Văn Tuấn: “Kỹ sư Dương, có cơ hội chúng ta lại nói chuyện.” Anh ấy cười giỡn nói: “Đêm nay tâm trạng Tổng giám đốc Lương không được tốt lắm, để tôi đi xem cậu ấy.”

 

Dương Văn Tuấn cười: “Tổng giám đốc Tần đi thong thả.”

 

Tần Yến đi rồi Thi Hảo mới hoàn hồn: “Đàn anh.” Cô chỉ chỉ bên cạnh: “Em…”

 

“Đi đi.” Dương Văn Tuấn nói: “Đừng quên lúc về thành phố Giang chúng ta cùng đi ăn.”

 

Thi Hảo mấp máy môi: “Được.”

 

 

Ở tiệc rượu đến mười giờ nhóm Thi Hảo mới rời đi.

 

Khi đi ra bên ngoài, Thi Hảo mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào bầu trời đêm không biết từ lúc nào đã bắt đầu mưa lất phất khiến cảnh đêm vốn đã mù mịt nay lại càng thêm mơ hồ không thể nhìn rõ.

 

Lên xe, Thi Hảo bị Tần Yến gọi lại: “Thư ký Thi.”

 

Thi Hảo quay đầu lại: “Tổng giám đốc Tần.”

 

Tần Yến rũ mắt nhìn cô, hất cằm: “Tôi ngồi xe của hai người về khách sạn.”

 

Thi Hảo lập tức mở cửa phía sau.

 

Tần Yến: “Tôi ngồi ghế lái phụ.”

 

Nhân lúc Thi Hảo còn đang ngơ ngác, Tần Yến đã mở cửa xe chiếm lấy ghế lái phụ.

 

“…”

 

Thi Hảo không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi đằng sau chung với Lương Tây Kinh.

 

Chiếc xe lái ra đường lớn rộng rãi, trong xe vô cùng yên tĩnh.

 

Tần Yến lén lút liếc mắt nhìn ra sau, thật sự không thể chịu nổi cái bầu không khí yên tĩnh này nữa nên anh ấy bèn mở màn hình DVD lên để bật nhạc.

 

Một lát sau, điện thoại Thi Hảo phát ra tiếng chuông thông báo.

 

Thi Hảo vô thức mở ra xem, là tin nhắn của Ôn Ỷ hỏi cô có về khách sạn không.

 

Trước khi cô tham gia tiệc rượu đã hẹn tối nay hai người sẽ đi ăn chung.

 

Thi Hảo: [Đang trên đường về.]

 

Ôn Ỷ: [Ngoài trời đang mưa, chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài nhé?]

 

Thi Hảo: [Được, cậu cứ gọi đại món gì đó đi, tớ ăn gì cũng được.]

 

Ôn Ỷ: [Cậu không thèm món gì à?]

Sưu Tầm, 26/01/2025 19:40:42

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện