{{ msgSearch }}

Chương 63

Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Đang Cập Nhật 922 Chữ 26/01/2025 19:40:42

Thi Hảo: “… Lúc tối có phải là anh giả vờ say không thế?”

 

Ban nãy, lúc “làm việc”, cô đã cảm nhận được là Lương Tây Kinh không uống nhiều rượu lắm.

 

Lương Tây Kinh: “Không phải.”

 

Trên mặt Thi Hảo hiện rõ vẻ không tin. Đàn ông uống nhiều thì sẽ không được, mà biểu hiện suốt buổi tối hôm nay của Lương Tây Kinh lại chỉ giống như uống chút rượu làm tăng thêm hứng thú mà thôi.

 

Lương Tây Kinh mỉm cười, nhéo nhéo khuôn mặt Thi Hảo giải thích: “Nhà hàng ăn uống tối nay, là của nhà họ Tần.”

 

Thi Hảo đã hiểu.

 

Có Tần Yến ở đó thì nói không chừng, hai người đã bảo người phục vụ đổi rượu được đưa đến cho bọn họ thành thứ khác từ lâu rồi.

 

Lương Tây Kinh nhìn vẻ mặt bừng tỉnh, ngộ ra của cô rồi cúi đầu nói: “Em còn muốn hỏi gì nữa nào?”

 

Thi Hảo hỏi: “Có coi là làm thêm giờ không?”

 

“…”

 

Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn cô, ý tứ rất rõ ràng.

 

Thi Hảo ngầm hiểu trong lòng bèn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không coi là làm thêm giờ thì em không hỏi nữa, để đến ngày mai, lúc được trả tiền làm thêm giờ thì hỏi sau vậy.”

 

Cô sẽ không làm việc không công cho Lương Tây Kinh.

 

Lương Tây Kinh bị những lời nói của cô chọc tức đến phì cười: “Ngày mai hỏi thì điều mà em nghe được là câu trả lời chính thức.”

 

Thi Hảo ồ lên một tiếng rồi nhìn anh chằm chằm: “Vậy nếu bây giờ em hỏi thì anh có thể nói hết tất cả kế hoạch của anh cho em biết không?”

 

Lương Tây Kinh nheo mắt: “Em muốn biết lắm à?”

 

“Muốn chứ.” Thi Hảo thẳng thắn nói: “Nhỡ đâu có người hỏi em kế hoạch tiếp theo của tổng giám đốc Lương là gì thì không phải là em còn có thể kiếm được một món tiền lớn hay sao?”

 

Thi Hảo đã nhận được rất nhiều lời mời từ các đối thủ của Lương Tây Kinh. 

 

Lương Tây Kinh nghẹn lời.

 

Anh nhìn dáng vẻ đắc ý của Thi Hảo rồi vươn tay ra nhéo nhéo lên má cô: “Lợi dụng kế hoạch của anh để kiếm tiền đấy à?”

 

Thi Hảo chớp chớp mắt hỏi anh: “Có được không?”

 

“Được.” Lương Tây Kinh nói chuyện bằng giọng điệu rất dễ chịu: “Nhớ chia cho anh một nửa đấy nhé.”

 

Thi Hảo: “Không được.”

 

Lương Tây Kinh: “Nhiều quá rồi à?”

 

Thi Hảo: “… Ừm.”

 

Lương Tây Kinh mỉm cười, ra vẻ ham học hỏi, hỏi cô bằng giọng điệu thương lượng: “Vậy bao nhiêu thì được?”

 

Thi Hảo ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Một chín đi.”

 

Lương Tây Kinh cạn lời với tỷ lệ ăn chia này: “Quá ít rồi.”

 

Thi Hảo cũng chẳng thèm nể nang anh chút nào. Cô ăn ngay nói thật: “Có thể chia cho anh là đã tốt lắm rồi đấy.”

 

“…”

 

Hai người nói linh tinh một lúc thì Thi Hảo bắt đầu ngáp.

 

Lương Tây Kinh không trêu chọc cô nữa mà đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của cô rồi nói khe khẽ: “Ngủ đi em.”

 

Thi Hảo ậm ừ một tiếng rồi tìm tư thế thoải mái trong lòng anh: “Chúc anh ngủ ngon!”

 

Lương Tây Kinh: “Chúc em ngủ ngon!”

 

-

 

Sau mỗi lần vận động, chất lượng giấc ngủ của Thi Hảo đều sẽ tăng lên rất nhiều.

 

Cô ngủ liền một mạch đến tận mười giờ sáng. Lúc Thi Hảo tỉnh dậy, Lương Tây Kinh đã không còn ở trong phòng nữa rồi.

 

Rèm cửa được kéo kín bưng, ánh sáng từ bên ngoài không lọt vào được chút nào.

 

Nếu không phải là đã xem đồng hồ thì Thi Hảo sẽ tưởng lúc này đang là ban đêm.

 

Chần chừ ở trên giường một lúc, Thi Hảo rời khỏi giường đi đánh răng rửa mặt.

 

Đánh răng rửa mặt xong, cô thấy có tin nhắn của Lương Tây Kinh gửi đến, hỏi cô đã ngủ dậy hay chưa.

 

Thi Hảo: [Em vừa mới dậy. Anh đang ở đâu thế?]

 

Lương Tây Kinh: [Anh ở phòng tập thể dục với Tần Yến.]

 

Thi Hảo: [… Ồ, vậy em quay về phòng em một chuyến trước nhé.]

 

Nói chuyện với Lương Tây Kinh xong, Thi Hảo xuống lầu với tâm trạng chột dạ như đi ăn trộm.

 

Thật may mắn là suốt dọc đường đi không gặp phải ai nên Thi Hảo đã trở về phòng mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

 

Sau khi thay quần áo và trang điểm xong, Thi Hảo nhận được cuộc điện thoại của Lương Tây Kinh, hóa ra anh tranh thủ thời gian gọi đến cho cô. Bên tai cô truyền đến tiếng thở dốc trầm thấp của Lương Tây Kinh.

 

Vì quá bất ngờ đến nỗi không kịp cảnh giác nên tai Thi Hảo bị “tấn công” đến mức tê dại.

 

“Em có đói không?” Vừa mới vận động xong nên hô hấp của Lương Tây Kinh còn khá nặng nề.

 

Nghe thấy những lời này, Thi Hảo nín thở rồi vô thức mím môi: “Các anh tập xong rồi à?”

 

Lương Tây Kinh ừm một tiếng: “Em muốn ăn gì?”

 

Thi Hảo: “… Em ăn gì cũng được, ăn cơm trưa luôn đi.”

 

Lương Tây Kinh: “Ăn ở khách sạn, ăn cùng Tần Yến được không?”

 

Thi Hảo không có ý kiến gì.

 

Có Tần Yến ở đó thì việc cô và Lương Tây Kinh ăn cơm cùng nhau sẽ không khiến cho người ta nảy sinh ra những suy đoán không cần thiết.

 

Thu dọn xong xuôi, Thi Hảo đi đến nhà hàng trước.

Sưu Tầm, 26/01/2025 19:40:42

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện