Thi Hảo muốn ra nhìn cảnh đêm của thành phố Bình, Lương Tây Kinh vừa hôn vừa ôm cô ra.
Từ cửa chính đến cửa sổ, hai người bọn họ luôn dán sát vào nhau, không hề tách rời.
Lúc đi lên Thi Hảo mặc một chiếc váy hai dây bằng sa tanh màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo len dệt kim.
Chiếc áo len bị ném lên trên ghế sô pha trong phòng khách, lủng lẳng tựa như muốn rơi xuống. Chiếc váy màu trắng thì theo bước chân bọn họ đến bên cửa sổ rồi cuối cùng cũng bị cởi xuống bên chân.
…
Lương Tây Kinh đã hoàn thành tâm nguyện ngắm cảnh đêm của Thi Hảo. Thi Hảo nằm nhoài bên cửa sổ sát sàn. Cơ thể cô căng chặt, sau lưng cô là một đường cong hoàn hảo, vừa trắng trẻo lại vừa xinh đẹp.
Sau tai cô có cảm giác ẩm ướt, cô thở dốc, trước mắt cô như có hàng vạn ánh đèn sáng như sao nhấp nháy trải dài.
Còn chưa kịp nhìn thấy cảnh này, Lương Tây Kinh đã cắn nhẹ lên vành tai của cô rồi gọi cô bằng giọng khàn khàn: “Hảo Hảo.”
Anh dỗ dành cô: “Đừng tự cắn mình.”
“…”
Thi Hảo quay đầu lại, những tiếng nức nở bị Lương Tây Kinh nuốt xuống hết. Cơ thể cô bị anh lấp đầy. Trên mặt kính có dấu tay in lên rõ ràng.
Không bao lâu sau, Thi Hảo bị nóng đến nỗi toát mồ hôi.
Làn da của cô trở nên dính dính, nhớp nháp. Cô không phân biệt rõ được đó là mồ hôi là của chính mình hay là của Lương Tây Kinh để lại nữa.
Lúc mọi việc kết thúc, Thi Hảo cuộn tròn người ở trên giường không buồn động đậy.
Lương Tây Kinh bế cô vào phòng tắm để tẩy rửa sơ qua rồi đưa cô sang một căn phòng sạch sẽ khác để ngủ.
Vừa chạm vào giường là mí mắt Thi Hảo bắt đầu díu vào nhau.
Thế nhưng Lương Tây Kinh lại chưa muốn để cho cô ngủ.
Lương Tây Kinh vén chăn ra, lên giường rồi ôm cô vào lòng sau đó nhẹ nhàng hôn cô: “Thi Hảo.”
Thi Hảo không muốn để ý đến anh.
Cô nhấc tay đẩy mặt anh ra, từ chối nụ hôn của anh: “... Anh còn chưa đủ hay sao?”
Bọn họ đã rất lâu, rất lâu không làm chuyện phóng túng như thế này rồi.
Lương Tây Kinh đón nhận ánh mắt oán giận của cô, từ trong cổ họng anh bật ra tiếng cười: “Gì cơ?”
Thi Hảo: “Biết rồi còn hỏi.”
“…” Lương Tây Kinh sững lại một chút, gõ nhẹ lên chóp mũi của cô rồi nói bằng giọng trầm khàn: “Là lỗi của em đấy.”
Nghe thấy thế, Thi Hảo mở lớn đôi mắt lên nhìn anh chằm chằm như thể đang chất vấn. Anh được đằng chân lân đằng đầu rồi mà vẫn có thể trách cô hay sao?
Lương Tây Kinh biết cô đang nghĩ gì nên ngừng lại một chút rồi nói: “Hôm nay em rất nhạy cảm.”
Trong nháy mắt, Thi Hảo nghĩ tới phản ứng của mình khi được anh ôm đến bên cửa sổ to đến sát sàn.
Ngay lập tức, nhiệt độ nóng hừng hực vừa mới hạ xuống trong cơ thể cô lại dâng lên: “Anh…”
Thi Hảo cố kìm nén nhưng không nhịn được bèn đá cho Lương Tây Kinh một phát dưới chăn.
Anh làm như thế thì cô có thể không nhạy cảm hay sao?! Cô sắp bị dọa sợ đến c.h.ế.t khiếp rồi ấy chứ!
Lương Tây Kinh bị đau nhưng cũng không nổi giận. Trong mắt anh ẩn chứa nét cười. Anh càng ôm cô chặt hơn một chút rồi không hề vòng vo mà nói thẳng: “Hôm nay anh mới biết rằng thì ra thư ký Thi của chúng ta lại thích những thứ kích thích.”
Bị Lương Tây Kinh nói đến nỗi thẹn quá hoá giận, Thi Hảo nói: “Im miệng. Không cho anh nói nữa.”
Cô đưa tay lên bịt miệng Lương Tây Kinh lại.
Vừa chạm vào đã cảm nhận được sự ướt át trong lòng bàn tay truyền đến.
“…”
Thi Hảo lập tức rụt tay lại. Vành tai cô đỏ bừng lên: “Anh là cái đồ biến thái đấy à?”
Nghe thấy thế, Lương Tây Kinh hơi nhướng lông mày: “Hôn lòng bàn tay em thôi mà là biến thái sao?”
Thi Hảo không nói lên lời.
Lương Tây Kinh nhìn cô, tầm nhìn dịch chuyển xuống phía dưới: “Anh hôn…”
“Anh còn nói nữa là em đi xuống đấy!” Thi Hảo hung dữ dọa dẫm anh. Cô không muốn nghe thấy những lời nhận xét khiến người ta xấu hổ, ngượng ngùng đó của anh trong lúc tỉnh táo.
Lương Tây Kinh biết rằng cô cả thẹn, cũng biết rằng nếu còn tiếp tục nói nữa thì Thi Hảo có thể sẽ xuống bên dưới ngủ thật.
Nghĩ đến đây, anh cố nhẫn nhịn mà đồng ý: “Được rồi, hôm nào em muốn nghe thì anh nói sau vậy.”
Thi Hảo: “…”
Cô tin chắc là sẽ không bao giờ có cái ngày mà mình muốn nghe anh nói những lời này.
Hai người dịu dàng ôm ấp nhau một lúc, Thi Hảo bị những lời nói vừa rồi của Lương Tây Kinh kích thích đến mức tỉnh táo lại đôi chút.
Sau một hồi im lặng, cô hỏi: “Bữa tiệc xã giao hôm nay thế nào?”
Lương Tây Kinh nhìn cô: “Chẳng ra làm sao cả.”