{{ msgSearch }}

Chương 17

Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Đang Cập Nhật 857 Chữ 22/01/2025 20:47:05

Gió đêm xuân bao giờ cũng thổi mạnh. Vừa rồi trời mới đổ một trận mưa xuống khiến mặt đất ẩm ướt. Trong không khí thoang thoảng mùi bùn đất.

 

Lương Tây Kinh không mở cửa sổ ra. Giữa lúc mơ hồ, hình như Thi Hảo nghe thấy cành lá bị gió thổi đập lên nóc xe phát ra tiếng động. Giữa đêm khuya thanh vắng thế mà âm thanh này lại khá êm tai.

 

Cô bất ngờ trở tay không kịp, bị Lương Tây Kinh chiếm ưu thế trước.

 

Sau khi lấy lại được phản ứng, Thi Hảo giãy ra muốn nhắc nhở anh đây là ven đường. Nhưng mà Lương Tây Kinh thật sự hiểu quá rõ những chỗ nhạy cảm trên người cô.

 

Lúc bàn tay nóng bỏng của anh đặt lên vòng eo nhỏ nhắn, cô hoàn toàn mất sức phản kháng.

 

Thi Hảo chỉ có thể tuân theo phản ứng theo bản năng của cơ thể, cho đi rồi nhận lại.

 

"..."

 

Hai người hôn môi trong tư thế không thoải mái lắm một hồi lâu. Lương Tây Kinh rời khỏi đôi môi bị hôn đến ướt át sưng đỏ kia rồi kề trán mình lên trán cô: "Thi Hảo."

 

Anh lại gọi, giọng nói trầm khàn và cực kỳ quyến rũ.

 

Tai Thi Hảo tê rần, lông mi hơi run lên nhưng vẫn mạnh miệng: "Sao nào?"

 

Nào ngờ Lương Tây Kinh lại nhân lúc cô mở miệng nói chuyện mà cắn lên môi dưới mềm mại của cô, giọng nói rất khẽ vang lên: "Em muốn về nhà hay là..."

 

Thi Hảo bối rối hồi lâu, tai đỏ bừng lên: "Lương Tây Kinh!"

 

Cô hung hăng gọi tên anh.

 

Không về nhà chẳng lẽ người này muốn... Làm luôn bên vệ đường này hả?

 

Nghĩ đến đây, Thi Hảo có cảm giác toàn thân mình nóng ran lên, không biết là thẹn thùng vì dáng vẻ không biết xấu hổ của Lương Tây Kinh hay là đang tức giận nữa. Cô đẩy anh ra rồi thẹn quá hóa giận nói: "Anh không muốn lái xe thì tránh ra em lái."

 

Lương Tây Kinh bị phản ứng của cô chọc cho phì cười. Anh cười không thành tiếng một hồi lâu rồi mới hôn một cái lên môi cô như an ủi, thuận theo nói: "Vậy thì nghe lời thư ký Thi."

 

"..."

 

Mười giờ đêm, xe cộ trên đường dần thưa đi.

 

Rời khỏi tán cây, tốc độ xe của Lương Tây Kinh vẫn luôn kề cận tốc độ giới hạn.

 

Thi Hảo đang sửa sang lại quần áo vừa mới bị anh làm xộc xệch. Lúc vô tình bèn thấy con số quen thuộc trên bảng điều khiển, cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm gò má góc cạnh rõ ràng của Lương Tây Kinh một hồi.

 

Bỗng nhiên anh nghiêng đầu nhìn lại cô một cái.

 

Ánh nhìn này khiến nhịp tim của Thi Hảo tự nhiên tăng nhanh.

 

Cô giả vờ bình tĩnh vuốt lại tóc rồi chuyển tầm nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Hai người im lặng suốt cả quãng đường, mãi đến khi tới một biệt thự khác của Lương Tây Kinh.

 

Xe dừng lại, Thi Hảo cởi dây an toàn ra mở cửa xuống xe, bước cực nhanh vào bên trong. Cô lo lắng nếu mình đi chậm hơn chút nữa Lương Tây Kinh sẽ nảy ra những suy nghĩ hoang đường.

 

Nhưng dù Thi Hảo có nhanh đến mấy thì cô đi hai bước cũng mới bằng được một bước của Lương Tây Kinh. Giữa hai người có sự chênh lệch nhất định trên phương diện độ dài đôi chân.

 

Thi Hảo vừa mới mở cửa đi vào, còn chưa thay xong giày đã bị người nào đó ôm eo từ phía sau.

 

Túi xách trong tay cô rơi xuống đất phát ra một tiếng vang.

 

Lương Tây Kinh nâng cả người Thi Hảo lên, ôm cô vào lòng rồi lần nữa tìm đến môi cô hôn sâu.

 

...

 

Ở một căn phòng trên tầng hai.

 

Hai người lảo đảo tới tới lui lui dừng hết quãng này đến quãng khác. Đến khi vào được phòng tắm thì Thi Hảo đã nói là làm được rồi để lại trên cổ Lương Tây Kinh một dấu hôn.

 

Không lâu sau, hơi thở mập mờ tràn ngập vách tường bằng đá cẩm thạch trong phòng tắm. Trên đó còn vương lại một dấu vết hình bàn tay của Thi Hảo.

 

Chẳng biết bên ngoài lại đổ mưa từ bao giờ. Tiếng mưa rơi tí tách hoà quyện vào tiếng rên rỉ khẽ khàng đứt quãng truyền ra từ trong phòng khiến đêm khuya thanh vắng trở nên náo nhiệt.

 

-

 

Lúc trong phòng yên tĩnh lại thì đã gần hai giờ sáng rồi.

 

Cuối tuần không cần đi làm nên Lương Tây Kinh và Thi Hảo hơi buông thả một chút.

 

Đến khi được nằm lên giường lần nữa thì mí mắt của Thi Hảo đã gần như sụp xuống rồi. Giờ cô chẳng muốn nhúc nhích chút nào nữa.

 

Cô cuộn tròn trong một góc, thúc giục Lương Tây Kinh nhanh lên một chút.

 

Lương Tây Kinh: "..."

 

Anh liếc nhìn cô gái đang ôm gối buồn ngủ híp cả mắt kia rồi thấp giọng hỏi: "Em không định phụ anh một tay à?"

Sưu Tầm, 22/01/2025 20:47:05

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện