Uống cà phê xong, hai người chậm rãi quay trở lại văn phòng.
Hầu hết các trợ lý còn chưa nghỉ ngơi, Thi Hảo ngẫm nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh bằng tài khoản làm việc, dò hỏi chuyện anh đi Đức công tác.
Lần trước anh chỉ thuận miệng nói với cô, cô không biết cụ thể anh đi Đức vào ngày nào, ở đó bao lâu.
Gửi tin nhắn xong, Thi Hảo lên mạng tìm thời gian diễn ra triển lãm khoa học và kỹ thuật y tế Đức năm nay.
Thời gian triển lãm vào đầu tháng sáu, tức là nửa đầu tháng sau.
Nếu cô đoán không sai thì chắc Lương Tây Kinh muốn đi dự triển lãm.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, một tin nhắn được gửi tới tài khoản làm việc, Thi Hảo ngước mắt nhìn màn hình.
Lương Tây Kinh: [Đặt vé ngày cuối tháng.]
Thi Hảo đang định nhắn đồng ý Lương Tây Kinh lại bổ sung: [Đổi thành tối ngày mùng một đi.]
Thi Hảo không hiểu hai ngày đó thì khác gì nhau.
Ngày ba mốt tháng năm là thứ bảy, mùng một tháng sáu là chủ nhật, cả hai ngày đều là cuối tuần, chẳng khác gì mấy.
Nhưng Lương Tây Kinh đã muốn sắp xếp thế rồi, một thư ký như cô tất nhiên không có ý kiến.
Sau khi xác nhận thời gian với anh, Thi Hảo liên lạc với chị Trần.
Trước giờ làm việc buổi chiều, Thi Hảo đã chốt hành trình đi Đức công tác của Lương Tây Kinh và những người đi cùng anh.
Hiệu suất làm việc của cô trước giờ luôn rất cao, cô cũng không bao giờ kéo dài hay có thói quen trì hoãn công việc.
-
Vừa hết bận, Thi Hảo đột nhiên nhận được tin nhắn của Tần Yến, hỏi cô tâm trạng hôm nay của Lương Tây Kinh thế nào.
Thi Hảo không hiểu: [Sao vậy?]
Tần Yến: [Không sao, tôi chỉ hỏi thế thôi. Tình hình cậu ấy thế nào rồi?]
Thật ra Tần Yến nhắn tin đến là để hỏi dò tin tức.
Hôm thứ bảy, vừa nói chuyện điện thoại với Lương Tây Kinh về chuyện Thi Hảo làm thêm hồi đại học, người này lập tức cúp điện thoại của anh ấy. Chẳng những thế mà đến tận hôm sau Lương Tây Kinh cũng không trả lời tin nhắn của anh ấy.
Tần Yến hết cách, chỉ có thể nói bóng nói gió với Thi Hảo.
Thi Hảo: [Mọi chuyện vẫn bình thường.]
Tần Yến: [Ừm.]
Khung chat của hai người yên tĩnh được vài giây Tần Yến lại gửi tin nhắn: [Mai là ngày đấu thầu đầu tiên, thư ký Thi có căng thẳng không?]
Thi Hảo chợt nhận ra, Tần Yến bắt đầu tán gẫu với cô rồi đây.
Cô không phải người phụ trách chính của dự án này, cũng không có liên quan trực tiếp nên hai chữ ‘căng thẳng’ tất nhiên chẳng liên quan gì đến cô.
Nhưng nếu Tần Yến đã hỏi thì Thi Hảo vẫn trả lời lại anh ấy: [Tôi còn lo cho số tiền thưởng giữa năm hơn.]
Nếu đấu thầu được dự án này, lợi ích của công ty sẽ tăng gấp đôi.
Cùng với đó, tiền thưởng của bọn họ cũng sẽ rất tốt.
Tần Yến: [...]
Thi Hảo: [Tổng giám đốc Tần có hài lòng với câu trả lời của tôi không?]
Tần Yến: [Không dám.]
Thi Hảo mỉm cười, Tần Yến lại hỏi cô: [Lương Tây Kinh đâu?]
Thi Hảo sửng sốt, một lát sau mới nhận ra anh ấy đang quan tâm đến tâm trạng của Lương Tây Kinh.
Cô vô thức nhìn sang văn phòng của Lương Tây Kinh, ngay khi cô vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp anh đang mở cửa bước ra. Thật trùng hợp, ánh mắt hai người lại chạm vào nhau.
Ba giây sau, Thi Hảo bình tĩnh thu ánh mắt lại.
Cô cúi đầu trả lời Tần Yến: [Tôi không nhìn ra anh ấy có căng thẳng hay không.]
Tần Yến: [Ừm được rồi.]
Hai người đang trò chuyện thì Thi Hảo nhận được tin nhắn mới.
Cô thoát khỏi khung chat với Tần Yến để xem, là "Tào Tháo" gửi tin nhắn đến.
Lương Tây Kinh: [Muốn tìm anh à?]
Thi Hảo: [... Em không.]
Cô chỉ trùng hợp liếc nhìn cửa văn phòng của anh thôi.
Để tránh Lương Tây Kinh lại hỏi thêm, Thi Hảo quyết định đánh đòn phủ đầu, cô nhắc anh: [Chiều nay anh còn có cuộc họp.]
Cô không biết Lương Tây Kinh muốn đi đâu mà ra khỏi văn phòng.
Lương Tây Kinh: [Anh xuống dưới lầu rồi lên ngay thôi.]
Thi Hảo ngạc nhiên, cô đang định hỏi anh xuống lầu làm gì nhưng nghĩ Lương Tây Kinh đã không chủ động nói thì cô cũng không chủ động hỏi, cô sợ anh không tiện nói.
Thi Hảo nói thêm hai câu nữa rồi quay lại làm việc.
Một lát sau, Lương Tây Kinh quay về, hai tay trống trơn.
Cuộc họp chiều nay lại là một cuộc họp nhàm chán.
Nếu trưa nay Thi Hảo không uống cà phê thì có lẽ ngồi trong phòng họp cô không thể kiểm soát được cơn buồn ngủ mất.
Cuộc họp kết thúc, Lương Tây Kinh định nói mấy câu với Thi Hảo nhưng anh vừa quay đầu lại thấy cô đang che miệng ngáp dài trông khá mệt mỏi.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, ý cười hiện ra trong mắt anh.