{{ msgSearch }}

Chương 12.1

Anh Omega Hàng Xóm Của Tôi đang ở Nhà Tôi [nữ A, Nam O]

Ngôn Tri Hứa 654 Chữ 19/01/2025 13:23:38

Màn đêm dần buông xuống, đèn đường bên đường cũng thưa thớt dần, ánh đèn rời rạc hòa cùng ánh trăng miễn cưỡng soi sáng một chút.

Tô Dương dựa vào thân xe, xoa xoa thái dương.

Dư Thuật Bạch cố gắng một hồi lâu, cuối cùng cũng đứng vững, vạt áo hơi ẩm ướt tạo thành vài nếp nhăn, dính vào trước bụng, mơ hồ có thể thấy được đường nét tuyệt vời của chàng trai.

Tô Dương lấy chai rượu trong tay cậu, lắc lắc, bên trong đã vơi đi hơn phân nửa, “Sao lại uống cái này?”

Chàng trai say rượu, thêm chút nghịch ngợm, vẫn muốn lấy lại từ tay cô, nhưng vì trước mắt có vài hình ảnh chồng lên nhau, nên vồ hụt.

“Em khát.” Dư Thuật Bạch nói rất hùng hồn.

Tô Dương nhíu mày hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Rượu này nồng độ cao, cậu lại uống nhiều, chắc chắn là không dễ chịu.

“Không… không thoải mái.” Chàng trai dựa vào ánh sáng nhìn rõ người, lẩm bẩm, “Chị Tô Dương, em khó chịu quá…”

Cậu cố gắng bước về phía trước một bước, nhưng vì mắt mờ nên suýt nữa giẫm hụt, đ.â.m sầm vào người Alpha.

Tô Dương ôm lấy người cậu, một tay chống lên thân xe, mới giữ được không bị ngã theo cậu.

“…Đầu choáng quá.”

Chàng trai vung tay trong không khí một hồi, cuối cùng cũng tìm được điểm tựa, hai tay ôm chặt, men theo mùi hương yêu thích, cúi đầu ghé sát lại.

Trên người Alpha có chút hương hoa hồng nhàn nhạt, làn da trắng nõn lại mịn màng, còn trơn mượt hơn cả lụa thượng hạng, cổ áo sơ mi vì nóng bức mà hơi mở ra để thoáng khí, lại khiến cậu nhóc say rượu này có cơ hội.

Chàng trai vòng hai tay ôm chặt lấy eo cô, vùi đầu vào hõm vai cô, toàn thân đều là mùi rượu đào say lòng người.

Cậu ấy vốn tùy tiện, tóc dài cũng tự cắt bừa, những sợi tóc vụn không mềm mại như phần tóc mới mọc trên đỉnh đầu của cậu, khiến cô hơi ngứa.

Tô Dương khóa xe, dìu người lên lầu, thỉnh thoảng vì quá ngứa mà đẩy đầu chàng trai ra.

Nhưng người say rượu chỉ nghĩ mình bị ghét bỏ, cứ bị đẩy ra, lực ở eo lại càng mạnh hơn, úp úng nói: “Không cho đẩy em!”

Alpha bị quấn lấy bất lực, như trừng phạt mà xoa xoa phần tóc sau gáy của cậu, mái tóc đáng thương bị làm cho rối tung lên.

“Mấy ngày nữa phải đi cắt tóc, biết chưa?”

Hơi thở ấm áp phả vào vùng cổ nhạy cảm yếu ớt, người đang mê man không nhịn được rụt lại.

Tô Dương dìu người, cũng không để ý, ánh mắt nhìn vào ổ khóa, khó khăn mở cửa, cuối cùng cũng đưa người về nhà.

Alpha vỗ vai chàng trai nói: “Thuật Bạch, cởi giày ra.”

Người chưa tỉnh táo cũng không còn nghịch ngợm như lúc mới xuống xe, ngược lại rất nghe lời, đá hai cái, đứng cởi giày.

Tô Dương cũng không quản mấy đôi giày lộn xộn ở cửa, cứ thế đưa Dư Thuật Bạch về phòng cậu.

Cuối cùng cũng dỗ dành được cậu buông tay.

Quần áo trên người chàng trai vẫn chưa khô, ướt sũng suốt dọc đường, mặc như vậy đi ngủ dễ bị cảm lạnh, Tô Dương nghĩ ngợi một lúc vẫn giúp cậu cởi áo.

Cô chưa từng làm việc này cho chàng trai nào, có lẽ vì không dùng đúng lực, khiến người đang choáng váng đầu óc ú ớ phản kháng vài tiếng.

Làn da lộ ra ngoài của Dư Thuật Bạch hơi ngăm đen, ở nhà cậu thường giúp mẹ làm việc, những việc lặt vặt không thể tránh khỏi phải ra ngoài chạy vặt, làm việc không tỉ mỉ, tự nhiên những chỗ bị nắng chiếu vào sẽ đen hơn một lớp.

Sưu Tầm, 19/01/2025 13:23:38

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện