Nhưng làn da dưới lớp áo lại trắng nõn, trắng như ngọc, những mạch m.á.u xanh nhạt cũng có thể nhìn thấy dưới ánh sáng trắng, nhưng cậu thường xuyên lao động, thân hình cũng rắn chắc, không thấy vẻ yếu ớt, đường nét cơ bắp ở bụng rõ ràng, theo nhịp thở phập phồng lên xuống, kéo dài đến phần bắt đầu của đường quần.
Tô Dương thu hồi ánh mắt, đắp chăn cho cậu, quay người định rời đi, thì bất ngờ bị một lực kéo lại.
Cánh tay cọ qua mặt bàn cạnh giường, vô tình làm rơi đồ vật đặt trên đó, sàn nhà và cuốn sách dày va chạm vào nhau, phát ra tiếng động nặng nề.
Những trang sách cũng bị gió thổi lật sột soạt trong không khí.
Tô Dương nhẹ nhàng vỗ vào cổ tay cậu, “Tiểu Bạch, buông tay.”
Người đang ngủ mơ màng không biết có nghe thấy hay không, miễn cưỡng buông lỏng tay, những ngón tay dài mềm nhũn buông thõng bên mép giường.
Chị Alpha vẫn khá chu đáo, đặt tay cậu vào trong chăn ấm, tránh để cậu bị lạnh.
Đồ đặt trên bàn không nhiều, thứ bị cô làm rơi chỉ có một cuốn sách.
Tô Dương nhặt cuốn sách lên từ sàn, nhìn thấy bìa sách mới biết đây là một tập thơ.
Thật không ngờ cậu lại có thú vui tao nhã này.
Tô Dương sờ sờ mép trang sách, tìm thấy trang bị gấp lại khi rơi xuống, nhẹ nhàng lật mở, dùng đầu ngón tay vuốt lại, khôi phục lại nguyên dạng của cuốn sách.
Lặp đi lặp lại động tác vài lần, khi tìm thấy trang cuối cùng, vô tình liếc thấy thứ kẹp bên trong cuốn sách.
Cô đứng ngược sáng, không nhìn thấy ngay thứ bên trong, dù sao cũng không muốn cố tình xem trộm chuyện riêng tư của người khác, chỉ khẽ động đậy đầu ngón tay, lông mi khẽ rung, liền khép cuốn sách lại.
“Chị Tô Dương…”
Người trên giường trở mình, lẩm bẩm không rõ lời.
“Chị Tô Dương, thích… mùi đào, em, em là…”
Cậu cũng không biết đang lẩm bẩm gì, Tô Dương chỉ nghe loáng thoáng cậu gọi tên mình, còn nhắc đến mùi đào gì đó.
Chai rượu cậu uống tối nay chính là có thêm hương đào.