Cảm giác bị thế giới bỏ rơi này cứ một thời gian lại xuất hiện một lần, và thật trùng hợp, đó là vào những ngày cuối tháng.
Có lẽ là vì sắp đến kỳ kinh nguyệt đầu tháng, nên cảm xúc mới thay đổi thất thường như vậy.
Cũng vì vậy, vào cuối mỗi tháng, dù mưa gió bão bùng thì cô vẫn sẽ gặp Cố Lê.
Đây có lẽ là điều duy nhất cô mong đợi mỗi tháng.
Cố Lê là bạn đại học của cô, cũng là người bạn thân nhất và duy nhất của cô.
Mối quan hệ của hai người thân thiết như chị em ruột, có một thời gian phổ biến việc bạn thân gọi nhau là "Chồng" "Vợ". Hai người họ cũng bắt chước gọi như vậy, không ngờ cũng quen.
Thang Ninh mở WeChat, hộp thoại chat đầu tiên chính là Cố Lê.
Ngay cả khi không ghim lại, tần suất trò chuyện với Cố Lê cũng khiến cô ấy luôn ở vị trí đầu tiên.
Biệt danh WeChat của Cố Lê là một biểu tượng cảm xúc hình quả lê, ảnh đại diện là một quả lê phiên bản Q dễ thương.
Thang Ninh và cô ấy là "Cặp đôi", nên tên của cô là một biểu tượng cảm xúc hình quả chanh, ảnh đại diện cũng là một quả chanh phiên bản Q dễ thương.
Đôi khi Thang Ninh cảm thấy không vui, cô sẽ gọi điện cho Cố Lê để nũng nịu một chút.
Thang Ninh luôn cảm thấy, chỉ cần nghe cô ấy nói vài câu, cả người cô liền thấy thoải mái ngay.
Cô bấm gọi video WeChat cho Cố Lê, hắng giọng qua điện thoại, chuẩn bị sắn sàng để nũng nịu.
Lúc này, Cố Lê đang nằm thẳng trên ghế sofa trong phòng khách, mặt dán đầy lát dưa chuột, tay đeo găng tay dùng một lần đang làm mặt nạ tay, một chân gác lên đầu gối chân kia đung đưa, miệng đang ngân nga một giai điệu không rõ.
Khi Cố Ngộ đi ngang qua phòng khách và thấy cô ấy trong tình trạng này, không khỏi "Chậc" một tiếng: "Còn có đàn ông trong nhà đấy, con gái con đứa, không thể kín đáo một chút sao?"
"Em quên là mấy ngày nay anh ở nhà!" Cố Lê lập tức giả vờ thu chân lại, nhưng cô ấy bỗng nghĩ đến gì đó, rồi lại trở về tư thế ban đầu, đung đưa chân với biên độ lớn hơn: "Không đúng, trước mặt anh, em cần gì phải giữ hình tượng chứ."
Vì máy sưởi mở đủ ấm, Cố Ngộ chỉ mặc một chiếc áo len trắng, chất liệu hơi mỏng, bó sát vào người anh, phác họa những đường nét mượt mà.
Anh đi đến bên cạnh Cố Lê, khoanh tay dựa vào tường, hai chân bắt chéo nhìn cô ấy: "Em cũng biết anh hiếm khi về nhà một lần, sao không dành thời gian thắt chặt tình anh em với anh?"
"Ôi, em đang đắp mặt nạ không tiện nói chuyện, không rảnh không rảnh..." Cố Lê mất kiên nhẫn vung tay theo hướng âm thanh phát ra.
Cố Ngộ nhướng mày, khóe miệng nhếch lên định bỏ đi.
Đúng lúc này, điện thoại đang đặt trên bàn của Cố Lê rung lên.
Cố Ngộ nhướng mắt, liếc nhìn điện thoại của Cố Lê.
"Anh, giúp em xem ai gọi đi." Cố Lê vừa nói vừa mò mẫm nửa ngày mà không chạm được điện thoại.
Cố Ngộ thở dài, cầm điện thoại lên nhìn màn hình rồi nói: "Một quả chanh nhỏ."
"À, nghe giúp em với." Cố Lê nói: "Bảo bây giờ em không tiện, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu ấy."
"Em tự gọi lại sau không được à." Cố Ngộ định đặt điện thoại xuống.
"Ôi, nhanh lên, nghe đi! Là người rất quan trọng đấy!" Cố Lê tỏ vẻ cấp bách.
Cố Ngộ dừng động tác, như thể bất lực với cô ấy, từ từ giơ điện thoại lên đưa đến bên tai.
Thang Ninh nghe thấy cuộc gọi được kết nối, chưa kịp đợi đối phương lên tiếng, đã trực tiếp nũng nịu bằng giọng mềm mại, ngọt ngào: "Chồng ơi, nhớ cậu quá~~~~"
Giọng điệu này thực sự rất có cảm giác tượng hình, trong đầu Cố Ngộ chợt hiện lên cảnh một nữ phụ đài các trong phim truyền hình đang lắc lắc cánh tay nam chính để nũng nịu.
Vì mình không đáp lại ngay, nên dường như đối phương cũng hơi ngạc nhiên.
Cố Ngộ hắng giọng, giọng trầm lạnh pha lẫn từ tính, từ tốn đáp lại: "...Tôi là anh trai em ấy."
Đầu dây bên kia có một tiếng hít vào rất ngắn và rõ ràng, năm giây sau, cuộc gọi bị cúp.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng không biết tại sao, trong đầu anh lại bỗng hiện lên một hình ảnh sống động.
Có lẽ trước tiên là người bên kia bị sợ hãi đến mức hít một hơi lạnh, sau đó nhìn màn hình để chắc chắn không gọi nhầm, cuối cùng thực sự không biết làm sao để kết thúc, chỉ có thể trực tiếp cúp máy.
Cố Ngộ tắt điện thoại của Cố Lê, úp nó xuống bàn.
Cố Lê dùng tay đeo găng ấn lên những lát dưa chuột đang không ngừng di chuyển trên mặt do cử động cơ, hỏi: "Cậu ấy nói gì thế?"
"Không nói gì cả." Đôi mắt đào hoa của Cố Ngộ hơi nheo lại, giọng điệu thờ ơ: "Gọi anh một tiếng chồng ơi rồi cúp máy."
Như thể đang nói về một chuyện cực kỳ bình thường vậy.