{{ msgSearch }}

Chương 2

ấn Tượng đầu Tiên Sẽ Là định Mệnh

Đang Cập Nhật 1071 Chữ 20/01/2025 19:19:51

Bữa tối mới là điều quá đáng, ba người chia đều tiền, nhưng hai người kia gọi món không hề tiết kiệm, hầu như không nhìn giá, thịt bò Wagyu, hải sản, nước cam tươi, gọi không chút do dự.

Sau khi đi ăn với họ, những từ mà Thang Ninh sợ nghe nhất là: "Phục vụ, thêm một món nữa..."

Mỗi lần nghe những từ này, tim cô như rỉ máu.

Vì vậy sau này Thang Ninh đã khôn ngoan hơn, một là nói mình đang ăn kiêng không ăn, hai là bảo buổi tối có cuộc họp video.

Tóm lại là cố gắng tránh cơ hội ăn cùng họ.

Ở cùng với những người như họ, sẽ khiến Thang Ninh có một gánh nặng vô hình.

Không thể trốn tránh, cũng không muốn đối mặt.

Thang Ninh nhìn chiếc túi đang thu dọn dở, thở dài, thầm nghĩ nếu bây giờ xuống gặp họ thì sẽ bị lộ, chỉ có thể lặng lẽ mở máy tính lên làm việc thêm một lúc.

Công việc này một khi bắt đầu thì không dừng lại được, đến khi thở phào một cái và nhìn điện thoại thì đã hơn 9 giờ rồi.

Thang Ninh nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Khi vào thang máy, đột nhiên cô cảm thấy đói.

Với cường độ làm việc như vậy, Thang Ninh hoàn toàn không có thời gian để ăn uống tử tế, chứ đừng nói đến nấu ăn, nguyên tắc cơ bản khi ăn uống của cô là thuận tiện, nhanh chóng, no bụng.

Vì khu vực gần công ty có mức tiêu dùng khá đắt đỏ, nên hầu hết thời gian cô đều về nhà và ăn đại một bát mì hoặc một suất cơm gần nhà.

Nhưng hôm nay cô thực sự đói đến mức kiệt sức, thậm chí cảm thấy tay đang cầm túi còn hơi run.

Thang Ninh xuống tầng trệt của tòa nhà công ty, nhìn thấy hầu hết các bữa tối, ngay cả set ăn cũng phải khoảng 50 tệ.

Cũng không phải là không ăn nổi, chỉ là... Tiếc.

Cô mới vào làm, lương hàng tháng hơn mười nghìn tệ một chút, vì thực sự không muốn thuê nhà ở chung, nên cô đành cắn răng thuê một căn hộ một phòng ngủ một phòng khách ở khu vực còn tạm được, tiền thuê nhà một tháng đã là bà nghìn tệ, trừ đi các chi phí ăn ở đi lại không thể tránh khỏi hàng ngày, mỗi tháng số tiền có thể tiết kiệm được thực sự rất ít ỏi.

Nhưng có thể tiết kiệm thì vẫn nên tiết kiệm, chi phí nhà ở và đi lại là những khoản chi tiêu cố định không thể tránh khỏi, ít nhất trong ăn uống vẫn còn có thể du di.

 

Ban đầu định mua một cái bánh mì ăn cho qua, nhưng hôm nay trời quá lạnh, cô thực sự muốn ăn một món gì đó nóng hổi.

Khi đi qua cửa hàng tiện lợi Family Mart dưới tòa nhà, Thang Ninh đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm.

Đó là mùi của oden.

Cô đi đến quầy, một cô gái khoảng hơn 20 tuổi nhiệt tình chào hỏi: "Chị ơi, chị cần gì ạ?"

Thang Ninh nhìn vào khay oden chỉ còn lại ít đồ, nuốt nước bọt và nói: "Cho tôi vài món oden nhé, củ cải, rong biển, sợi konjac... Ừm, thêm một viên bò nấm hương nữa."

Tổng cộng cũng chỉ khoảng 10 tệ.

Vừa ấm áp, vừa có nước dùng, vừa có rau, vừa có thịt, quả là một bữa tối hoàn hảo.

Thang Ninh ngồi xuống ghế cao bên cạnh cửa hàng tiện lợi, trước tiên húp một ngụm nước dùng, sau đó ăn lần lượt sợi konjac, rong biển, củ cải và cuối cùng mới đến bò viên.

Dù sao cũng là thịt, một miếng đầy đặn và nhiều nước, tức thì cảm thấy cả người như sống lại.

 

Có lẽ con người càng đơn giản, lại càng dễ thỏa mãn.

Cuộc sống của Thang Ninh rất đơn giản, chỉ quanh quẩn giữa nhà và công ty, làm việc 24/7, hầu như không có hoạt động giải trí và thời gian cá nhân.

Không phải cô không muốn dừng lại, chỉ là không thể dừng lại, cũng không biết dừng lại rồi sẽ làm gì.

Có lẽ chỉ có công việc đủ bận rộn, mới khiến cô không có thời gian suy nghĩ về những điều phiền muộn trong cuộc sống.

Mục tiêu phấn đấu của cô chỉ có một, tiết kiệm tiền, mua nhà, sống tốt ở thành phố không thuộc về mình này.

Mặc dù mỗi lần nhìn vào số tiền tiết kiệm của mình đều cảm thấy ý nghĩ này thật buồn cười, nhưng con người phải có niềm tin chứ. Nếu không sẽ rất dễ cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa, như đang gần bên bờ vực sụp đổ nào đó.

Xã hội này tạo ra áp lực quá lớn cho con người, chỉ có những người đủ bận rộn mới không có thời gian để trầm cảm.

Vì vậy Thang Ninh chỉ có thể như một con quay, không ngừng bào mòn bản thân.

Ăn hết oden, uống sạch cả nước dùng.

Thang Ninh nhìn vào cốc giấy dùng một lần đã trống trong tay, trong một khoảnh khắc bỗng dưng cô lại cảm thấy rất thất vọng.

 

Đối với một số người, cuộc sống là một điều đơn giản, nhưng đối với Thang Ninh, đó lại như địa ngục.

Từ nhỏ đến lớn, Thang Ninh làm việc gì cũng hết sức, bởi vì cô biết, ngoài bản thân ra thì cô không có ai để dựa vào.

Thực ra khi nghe người khác thảo luận về việc đi chơi Disneyland vào cuối tuần, mua một đôi giày cao gót đẹp.

Cô cũng sẽ ghen tị

Cô không ghen tị với cuộc sống ưu việt của người khác, cô chỉ ghen tị với vẻ ngoài không lo âu của họ.

Có lẽ nỗi lo lắng lớn nhất của họ chỉ là ngày mai ăn gì, chọn màu son môi nào.

Không giống như Thang Ninh, lo lắng về việc nếu chủ nhà đuổi đi thì phải làm sao, nếu làm sai rồi bị đuổi việc thì phải thế nào…

Toàn là những thứ thực tế hơn.

Cũng vì vậy, cô trưởng thành hơn so với những người cùng tuổi.

Có lẽ là vì chưa từng có người nào coi cô là trẻ con.

Không ai bảo vệ cô, cô cũng không có hậu thuẫn, cô chỉ có chính mình.

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:19:51

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện