Mặc dù nghe Cố Ngộ kể những chuyện xảy ra trước đây của anh thấy khá thú vị.
Nhưng Thang Ninh cảm thấy, mình đã bỏ lỡ gần ba mươi năm trước khi gặp Cố Ngộ.
Cô còn muốn tìm hiểu nhiều điều về anh hơn nữa.
Cố Ngộ đưa cô đi thăm những lớp học anh thường đến trước đây, sân bóng rổ, và cả ký túc xá.
Có vẻ như khi giới thiệu từng nơi với Thang Ninh, Cố Ngộ cũng nhớ lại thời sinh viên của mình.
Thực ra Cố Ngộ không có ấn tượng sâu sắc gì về những năm đại học, ngoài việc có quan hệ tốt với người trong ký túc xác thì những lúc khác thực sự chỉ toàn là học.
Bạn bè xung quanh từ đại học đã có ý định yêu đương, chỉ có anh dường như mãi không hứng thú với chuyện này.
Có lẽ vì thời cấp ba bị tổn thương quá nặng về mặt này, nên khiến anh vẫn có chút PTSD với việc bị nữ sinh thích trong nhiều năm sau.
Nếu không gặp được Thang Ninh, có lẽ anh sẽ thật sự sẽ cô đơn suốt đời.
Hai người đi dạo cả buổi sáng, đều đã đói bụng.
Cố Ngộ đưa Thang Ninh đến căn tin anh thường đến trước đây.
Căn tin của Đại học Giang Thành nổi tiếng ngon và rẻ, Thang Ninh đã nghe danh từ lâu, hôm nay nhất định phải đến ăn cho đã!
Khi gọi món mới phát hiện, ở đây phải dùng thẻ sinh viên.
Mà hai người họ đã không còn là sinh viên ở đây từ lâu, làm gì có thẻ sinh viên.
Cố Ngộ định hỏi mượn người khác, nào ngờ đột nhiên bị một dì căn tin gọi lại.
"Cậu đẹp trai!"
Cố Ngộ ngó đầu qua nhìn một cái, là một bà dì khá quen mặt, trước đây Cố Ngộ thường xuyên lấy cơm ở chỗ bà, không ngờ bà vẫn còn ở đây.
"Dì ơi?!" Cố Ngộ không chắc chắn hỏi: "Dì gọi con ạ?"
"Đúng rồi đúng rồi, là con đấy, dì vẫn nhớ con." Bà gọi anh lại: "Chắc con tốt nghiệp mấy năm rồi nhỉ."
"Vâng, tốt nghiệp lâu rồi ạ."
"Đến ăn cơm à?" Bà nhìn Cố Ngộ, rồi lại nhìn Thang Ninh bên cạnh anh: "Đưa bạn gái về thăm trường sao?"
"Là vợ con rồi ạ." Cố Ngộ giới thiệu.
"Ôi, chúc mừng chúc mừng, muốn ăn gì cứ gọi tự nhiên." Bà chỉ vào đồ ăn trước mặt.
"Vậy cảm ơn dì ạ."
Cố Ngộ gọi xong món rồi quét mã cho bà, không dùng thẻ sinh viên nữa.
Hai người tìm một góc khá kín đáo để ngồi.
"Dì cho nhiều đồ ăn quá." Thang Ninh cười nói: "Nếu Lăng Lệ thấy, anh ấy sẽ nói dì thiên vị anh nữa cho xem, qua bao nhiêu năm vẫn còn nhớ anh."
"Có lẽ anh được phụ nữ lớn tuổi thích hơn?" Cố Ngộ không chắc chắn nói.
"Vậy ý anh em là phụ nữ lớn tuổi à?" Thang Ninh khịt mũi: "Đúng là so với mấy nữ sinh đại học này thì tuổi em lớn hơn thật!"
Cố Ngộ rất hiếm khi thấy cô ghen như vậy.
Mặc dù bản thân chưa bao giờ cảm thấy "Được yêu thích" là điều đáng để khoe khoang, nhưng Cố Ngộ vẫn thấy rất vui khi được khoe một chút trước mặt vợ.
"Nữ sinh đại học là gì chứ, vợ anh cũng từng là nữ sinh đại học mà."
Thang Ninh đột nhiên nhớ ra, lúc mới vào đại học cô rất quê mùa.
Lúc đó không biết chăm chút bản thân, lại vì đến từ thành phố nhỏ nên rất thiếu tự tin, nếu không gặp được Cố Lê, cô cũng không thể trở thành như bây giờ.
Tất nhiên, nếu không gặp được Cố Lê, cô cũng sẽ không ở bên Cố Ngộ.
Chỉ là, con người thường rất thích nghĩ đến rất nhiều "Nếu như".
Thực ra lúc đầu Thang Ninh cũng đã cân nhắc nộp hồ sơ vào Đại học Giang Thành, chỉ là học phí ở đó đắt hơn trường cô học tận năm nghìn tệ, nên cuối cùng cô chọn trường luật có học phí tương đối rẻ hơn.
Nếu lúc đó cô cắn răng nộp Đại học Giang Thành, vậy thì cô đã có thể học cùng trường với Cố Ngộ rồi.
Chỉ là khi Thang Ninh nhập học, có lẽ Cố Ngộ đã ra trường rồi.
Nhưng dù vậy, cô vẫn nghĩ, nếu bản thân ở một không gian song song gặp được Cố Ngộ, và Cố Ngộ này không phải là anh trai của bạn thân cô.
Mà chỉ là một chàng trai khiến cô điên cuồng rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Vì tò mò và hứng thú, Thang Ninh nói với Cố Ngộ: "Này, chúng ta diễn một vở kịch tình huống nhé."
"Cái gì?" Cố Ngộ suýt tưởng mình nghe nhầm.
"Chính là..." Thang Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lát nữa em ra ngoài, chúng ta giả vờ không quen biết, em và anh đều là sinh viên của trường này, rồi chúng ta gặp nhau lần đầu."
"Rồi sao nữa?" Mặc dù thấy kỳ quặc, nhưng Cố Ngộ vẫn phối hợp với ý tưởng của cô và đưa ra phản hồi.
"Rồi... Tùy hứng phát triển." Thang Ninh vừa nói vừa đứng dậy chạy xuống lầu: "Vậy, lát nữa gặp nhé~"
Cố Ngộ cảm thấy, ở bên Thang Ninh lâu, anh càng ngày càng phát hiện ra nhiều điểm đáng yêu của cô.
Rõ ràng trước đây cô có tính cách nội tâm, nhút nhát và chậm nhiệt.
Nhưng bây giờ, dường như cô đã dần dần mở lòng, thích đủ loại ý tưởng kỳ lạ, cũng thích đủ loại chuyện viễn vông.
Có lẽ, đây mới là bản tính của cô.
Bây giờ cô đã không còn kìm nén bản thân nữa, cũng không cần phải kìm nén làm gì.
Cố Ngộ vừa dọn dẹp đồ đạc vừa nghĩ.
Nếu, nếu là thật.
Trong tình huống anh và Thang Ninh không có mối quan hệ qua Cố Lê, khi gặp nhau, cả hai hoàn toàn là người xa lạ.
Câu chuyện sẽ phát triển như thế nào?